Tống thái phó vừa vào Ngự Thư phòng liền run run rẩy rẩy quỳ xuống đất
tạ tội: "Hoàng thượng thứ tội, lão thần hổ thẹn, không giáo dưỡng tốt
cháu gái, xin Hoàng thượng trách phạt."
"Thái phó đứng lên đi." Nói xong Vĩnh An đế lại tiếp tục: "Ban ngồi cho thái phó."
Mặc dù Vĩnh An đế bất mãn với Tống gia, nhưng hắn không hề nghĩ tới việc
làm khó Tống thái phó, nói thế nào thái phó cũng đã từng là thầy của
hắn.
Triệu Toàn Phúc tự mình đặt cái ghế ở sau lưng Tống thái
phó, nhưng Tống thái phó vẫn quỳ dưới đất nói: "Lão thần tạ Hoàng thượng đã cất nhắc, nhưng thật sự là lão thần không còn mặt mũi nào đối diện
với thánh ân của Hoàng thượng. Con trai lão thần không biết cách dạy nữ
nhi, nuôi con gái thành đứa không biết trời cao đất rộng, xin Hoàng
thượng trách tội."
Vĩnh An đế nghe vậy, cười nhạt nói: "Lão sư
nói nghiêm trọng rồi, Tống thượng thư không biết cách dạy con trẫm sẽ tự phạt Tống thượng thư. Nhưng từ xưa chỉ nghe nói không biết dạy con là
lỗi của cha, chứ chẳng ai nói đứa trẻ dạy dỗ không tốt là trách nhiệm
của tổ phụ cả. Chuyện này lão sư không sai, vì sao trẫm phải trách tội
chứ, lão sư cứ đứng lên đi."
Lúc Tống thái phó nghe Vĩnh An đế
nói sẽ phạt Tống thượng thư liền thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Hoàng thượng nguyện ý xử phạt Tống thượng thư vào lúc này chứ không phải im lìm
không hành động đã nói lên rằng mặc dù Hoàng thượng bất mãn với nhà bọn
họ, nhưng vẫn là đồng ý cho bọn họ một cơ hội.
Mặc dù con đường
của nhà họ sau này có lẽ là sẽ khó khăn hơn rất nhiều, nhưng để toàn vẹn rút lui từ triều đình hẳn sẽ không có vấn đề gì, bất quá vinh quang của Tống gia cũng sẽ chỉ đến đó mà thôi.
"Lão thần cảm ơn Hoàng thượng." Tống thái phó không tiếng động thở dài, dập đầu với Vĩnh An đế xong liền đứng lên.
Tống thái phó ở trong Ngự Thư phòng hơn nửa canh giờ mới đi ra ngoài, lúc đi ra nhìn thấy con trai vẫn còn quỳ ở đó, lắc đầu một cái. Vinh quang của Tống gia vốn là còn có thể kéo dài thêm mấy chục năm nữa cuối cùng lại
bị hủy bởi lòng tham của con trai mình.
Tống thượng thư quỳ ở bên ngoài Càn Ninh Cung hơn nửa ngày, Vĩnh An đế mới cho người tuyên hắn vào.
Tống thượng thư bị gọi vào Ngự Thư phòng quỳ xuống nghe Vĩnh An đế khiển
trách một hồi, lại bị Vĩnh An đế phạt một năm bổng lộc mới khập khiễng
ra cung.
"Cha, chuyện này coi như là bỏ qua rồi chứ?" Tuy Tống
thượng thư bị phạt, nhưng kết quả này so với hắn nghĩ còn tốt hơn nhiều, nội tâm hắn vẫn cảm thấy có chút may mắn.
Tống thái phó nhìn con trai một cái, trong lòng có chút bất lực. Đã gần năm mươi tuổi rồi,
cũng không phải là tiểu tử mới bước vào quan trường, nhưng tâm tư của
thánh thượng một chút cũng không biết. Tống gia trong tay hắn bắt đầu đi xuống cũng không oan.
"Tạm thời bỏ qua, lát nữa cho người đưa
nha đầu Tống Cẩn Xuyến kia ra am ni cô ngoài thành đi, từ nay về sau
Tống gia không có nữ nhi này."
Nhìn con trai lại còn lộ vẻ do dự, trong lòng Tống thái phó thật vọng càng nhiều, hắn cũng không khuyên
nữa, chỉ tiếp tục nói: "Ngày mai ta chuẩn bị về quê Vân Giang, sau này
sẽ sống cuộc sống điền viên ở đó. Chuyện trong nhà tất cả đều giao cho
ngươi, muốn làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ nhiều hơn một chút."
"Cha..." Tống thượng thư cả kinh thất sắc.
Tống thái phó khoát tay một cái, "Ta đã quyết định rồi, ngươi không cần khuyên nữa đâu."
Tống thượng thư đi ra từ nơi ở của Tống thái phó, trở về viện của mình liền
nói với Tống phu nhân chuyện đưa Tống Cẩn Xuyến đến am ni cô, Tống phu
nhân rơi nước mắt nhỏ giọng nói: "Không phải là không có chuyện gì sao?
Tại sao còn muốn đưa Thiến nhi tới chỗ đó. Nơi đó cuộc sống kham khổ,
chuyện gì cũng phải tự tay mình làm. Từ nhỏ đến lớn Thiến nhi đều có nha hoàn phục vụ, làm sao có thể sống ở nơi khổ cực thế chứ."
Tống thượng thư phiền lòng nói: "Nào có lắm tại sao như vậy, bảo bà làm thì bà cứ làm đi."
Tống phu nhân nhìn Tống thượng thư một cái, hỏi: "Có phải là cha nói không?"
Tống phu nhân vừa nói liền đứng dậy đòi đi tìm Tống thái phó, "Ta đi cầu xin cha."
Tống thượng thư ngăn bà lại, nói: "Bà không cần đi, cha đã quyết định ngày
mai sẽ về Vân Giang, bây giờ ta sẽ là người định đoạt cái nhà này, nếu
bà không muốn đưa con bé đến am ni cô cũng được..."
Còn không chờ Tống thượng thư nói xong, Tống phu nhân đã cao hứng nói: "Có thật không?"
Tống thượng thư không để ý đến câu hỏi của Tống phu nhân, tiếp tục nói:
"Không muốn đưa con bé tới am ni cô, vậy thì bà đi chuẩn bị hậu sự cho
nó đi, dù sao sau này Tống gia cũng không có nữ nhi này."
Nói xong Tống thượng thư cũng không để ý Tống phu nhân đang đứng chết trân tại chỗ, xoay người đến phòng của mỹ thiếp.
Sáng sớm ngày hôm sau Tống Cẩn Xuyến đã bị đưa đến am ni cô ngoài thành, sau đó xe của Tống thái phó cũng rời khỏi Tống phủ, trở về Vân Giang.
Tống Tu nghi ở trong cung nghe được tin tức này cảm xúc cũng không hề xao
động, nàng bây giờ tinh lực có hạn, cơ bản đều đã đặt hết lên người Ngũ
Công chúa.
"Ngũ Công chúa tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi thì bảo vú nuôi ôm vào đây cho ta nhìn một chút."
"Để nô tỳ đi xem." Triều Vân vừa nói vừa tới thiên điện nơi Ngũ Công chúa ở.
Chỉ chốc lát sau, vú nuôi đã ôm Ngũ Công chúa đi vào.
Ngũ Công chúa được đặt bên người Tống Tu nghi, Tống Tu nghi nhìn con gái
gầy gò nhỏ bé, hỏi bà vú: "Hôm nay Ngũ Công chúa thế nào? Có chỗ nào
không thoải mái không?"
Vú nuôi của Ngũ Công chúa đáp: "Hồi nương nương, hôm nay tinh thần của Ngũ Công chúa cũng không tệ lắm, so với
hôm qua thì uống nhiều thêm mấy ngụm sữa, hơn nữa cũng không nôn mửa
nhiều như trước đó nữa."
Tống Tu nghi gật đầu một cái, để Triều
Vân thưởng cho bà vú xong, nói: "Ngươi trông nom Ngũ Công chúa cực khổ
rồi, sau này tiếp tục chăm sóc Ngũ Công chúa thật tốt."
Vú nuôi thiên ân vạn tạ nói: "Nương nương yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc Ngũ Công chúa thật tốt."
Cuối cùng vẫn là thân thể Ngũ Công chúa tương đối yếu, nằm bên cạnh Tống Tu
nghi một hồi liền mệt mỏi, Tống Tu nghi liền để vú nuôi ôm Ngũ Công chúa đi xuống.
Tống Tu nghi ngồi tựa thành giường chăm chú nhìn theo
hướng Ngũ Công chúa vừa rời đi một hồi, đột nhiên hỏi Triều Vân và Mộ
Vũ: "Các ngươi nói xem sau khi ta đi Hoàng thượng sẽ giao Ngũ Công chúa
cho ai chăm sóc?"
Triều Vân và Mộ Vũ cũng không mở miệng, Tống Tu nghi liền cười nói: "Hai ngươi cũng không cần quá lo lắng, sớm muộn gì
ta cũng phải đi, không phải chúng ta cứ giữ miệng không nói tới thì
chuyện này sẽ không xảy ra, đây là tự lừa mình dối người. Hôm nay ta
cũng không có ai để thảo luận, ta muốn nghe cách nhìn của các ngươi một
chút."
Triều Vân cùng Mộ Vũ nhìn nhau một cái, vẫn là Triều Vân
mở miệng nói: "Nương nương, nô tỳ thấy có lẽ khả năng là Cao Hiền phi sẽ cao hơn một chút, dù sao hiện nay trong hậu vung phi vị có ba người thì có mỗi Cao Hiền phi không có công chúa dưới danh nghĩa."
Mộ Vũ
nói: "Ngược lại nô tỳ cảm thấy khả năng là Du Sung dung lớn hơn một
chút, tuy nói Hiền phi là phi vị, nhưng xưa nay Hoàng thượng không phải
rất thích nàng. Nhưng Du Sung dung rất được Hoàng thượng yêu mến, trước
đây không lâu lại vừa mới thăng lên Cửu tần, Hoàng thượng rất có thể sẽ
giao Ngũ Công chúa cho nàng nuôi dưỡng."
"Hai ngươi..." Tống Tu
nghi lắc đầu một cái, Cao Hiền phi có tâm tư lớn, sợ là không muốn nuôi
Ngũ Công chúa. Du Sung dung, cứ quan sát thêm chút nữa, nàng vẫn còn một khoảng thời gian, chắc hẳn Hoàng thượng sẽ nhìn tình cảm trong quá khứ
mà đồng ý cho nàng quyền quyết định chọn người nuôi dưỡng Ngũ Công chúa.
Lúc Tống Tu nghi nói tới Du Sung dung, người Du Sung dung phái đi đưa thiệp mời cũng đã đến các cung.
Thiệp cho Ngọc Phù uyển là đích thân Đại Cung nữ Nhã Âm tự mình đưa tới.