Khương Mạn nhận thánh chỉ tấn vị xong, lại ban thưởng hậu hĩnh cho cung
nhân Ngọc Phù uyển liền mang theo Vãn Đông đến Trích Tinh lầu.
Trích Tinh lầu nằm ở góc Tây Nam của hoàng thành, năm đó tiên đế vì muốn cùng Phí thị ngắm trăng nhìn sao mà xây, là kiến trúc cao nhất cả hoàng
thành, đứng phía trên có thể nhìn thấy hơn nửa kinh thành. Sau khi Vĩnh
An đế lên ngôi mười lăm tháng Giêng hàng năm cũng sẽ dẫn người đi Trích
Tinh lầu nhìn đèn, thuận tiện ngắm nhìn thịnh cảnh kinh thành sầm uất.
Tất cả phi tần đều chờ trước Trích Tinh lầu, sau khi Vĩnh An đế tới, mọi người hành lễ xong liền đi lên Trích Tinh lầu.
Đây là lần đầu tiên Khương Mạn lên Trích Tinh lầu sau năm năm tiến cung,
ngược lại không phải nói việc đến Trích Tinh lầu có liên quan gì đến
phẩm cấp của phi tần, mà bởi vì có tới Trích Tinh lầu hay không hoàn
toàn do tự nguyện. Không giống với những phi tần không muốn bỏ qua bất
kỳ cơ hội nào để được thấy Hoàng thượng, những năm trước Khương Mạn
chính là có thể tránh được liền tránh.
Trích Tinh lầu không hổ là kiến trúc cao nhất hoàng thành, đứng trên sân thượng của Trích Tinh lầu tầm nhìn thật sự là vô cùng rộng lớn, hơn nửa kinh thành đều thu hết
vào mắt, mười lăm tháng Giêng kinh thành giăng đèn kết hoa, du khách tấp nập, ngựa xe như nước, nhìn từ xa trông vô cùng náo nhiệt.
Khương Mạn đứng ở lan can trạm nghỉ một chút, vốn định thưởng thức cảnh đẹp
trước mắt, không biết làm sao lại có người tới nói toàn những lời chua
ngoa, thật sự là phá hết tâm tình tốt của người ta.
Sau khi đối
phó với mấy người miệng đầy lời chúc mà trong giọng nói tất cả đều là sự ghen tuông chua chát, Khương Mạn nhìn sang chỗ khác lại thấy Hồ Tiệp dư và Sở Bảo lâm với vẻ mặt muốn kiếm chuyện đang đi qua đây liền vội vàng trốn đi. Không phải nàng sợ Sở Bảo lâm, chẳng qua là lười ứng phó,
không muốn đấu khẩu với mấy người này.
Sở Bao lâm đi tới chỗ
Khương Mạn vừa mới đứng, phát hiện đã không thấy bóng dáng Khương Mạn
đâu, tức giận giậm chân, sau đó mặt đầy không cam lòng xoay người lại đi tìm Vĩnh An đế.
Nàng vốn hy vọng trong danh sách tấn vị năm nay có một phần của nàng, dẫu
sao trước đó có một khoảng thời nàng quả thật rất được sủng ái, nhưng ai ngờ được tất cả chỉ là công dã tràng (1), nhìn lại thì cho dù nàng được sủng ái, có thể hoài long tự cũng không thể được Hoàng thượng xem trọng như Khương Mạn, cũng bởi vì tỷ tỷ nàng ta dẫn đầu góp bạc cho triều
đình. Nhưng trong thời gian ngắn Khương Mạn đã được tấn lên hai cấp,
thực sự nàng khó lòng mà cam tâm.
(1) công dã tràng: uổng công
Khương Mạn không quan tâm Sở Bảo lâm không cam lòng thế nào, nàng vốn đã định
cùng Vãn Đông chuẩn bị trở về, mặc dù cảnh sắc trên Trích Tinh lần rất
tốt, nhưng nếu không có tâm tình tốt thì cảnh sắc đẹp hơn nữa cũng vô
ích, còn không bằng nàng trở về thật sớm nghỉ ngơi.
Nhưng từ
Trích Tinh lầu đi xuống, Khương Mạn phát hiện cách chỗ này không xa còn
có một dãy nhà đứng sừng sững trong một góc, mặc dù không cao bằng Trích Tinh lầu nhưng cũng không hề thấp.
Khương Mạn do dự một chút, đi về phía căn nhà kia. Căn nhà này không hoa lệ như Trích Tinh lầu, nhìn
có hơi cũ kỹ, Khương Mạn giẫm lên cầu thang bằng gỗ còn nghe tiếng kẽo
kẹt.
Vãn Đông có chút kinh nghi bất định (2) nhìn khắp bốn phía,
"Chủ tử, hay là chúng ta đừng đi lên nữa?" Nơi này nhìn giống như đã bị
bỏ hoang, cái thang trong căn nhà đó thật giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào vậy.
Khương Mạn an ủi Vãn Đông nói: "Không sao, ngươi
đừng nhìn nơi này trông cũ nát, nhưng ngươi thử nhìn cầu thang dưới chân chúng ta xem, là gỗ tử đàn thượng hạng làm ra, rất bền chắc đó."
Khương Mạn nói xong đau lòng lắc đầu một cái, một tấc tử đằng như một tấc
vàng, nơi này cũng không biết là được xây dưới triều vua nào, lại dùng
gỗ tử đàn làm cầu thang, thật sự là lãng phí của trời.
Lời an ủi
của Khương Mạn cũng có tác dụng với Vãn Đông, mặc dù Vãn Đông một đường
vẫn luôn chú ý dưới chân Khương Mạn, nhưng cũng không mở miệng khuyên
Khương Mạn trở về nữa.
Khương Mạn đi dọc theo lối đi đến chỗ cao
nhất mới phát hiện, tuy căn nhà này không cao bằng Trích Tinh lầu, nhưng tầm nhìn lại tốt hơn so với Trích Tinh lầu. Trên Trích Tinh lầu có thể
nhìn thấy hơn nửa kinh thành, còn đứng ở căn nhà này tựa như có thể thu
hết toàn cảnh kinh thành thu vào mắt.
Khương Mạn hài lòng dựa lên một cây cột, lẳng lặng nhìn cảnh đêm kinh thành đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.
Bên kia hình như là đường lớn phía Nam, bên này hẳn là đường lớn phía Đông, ngay bên cạnh chính là đường Tứ Hỉ, đường Tứ Hỉ liền với tám ngõ xóm,
Khương phủ ở trong tám chỗ này.
Khương Mạn mê mẩn nhìn đường phố, đột nhiên cảm giác Vãn Đông kéo một cái, nàng hoàn hồn, chỉ thấy Vĩnh
An đế mang Triệu Toàn Phúc đến gần, Khương Mạn vội vàng đứng dậy hành
lễ, "Thần thiếp khấu thỉnh bệ hạ thánh an."
"Ái phi mau đứng lên." Vĩnh An đế bước tới đỡ Khương Mạn nói: "Ái phi ngược lại rất biết chọn chỗ."
Khương Mạn suy nghĩ thật nhanh, làm sao Vĩnh An đế lại xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa lời này của Vĩnh An đế là có ý gì?
"Hồi Hoàng thượng, thần thiếp không phải là cố ý chọn nơi này, chẳng qua là
cảm thấy trên Trích Tinh lầu quá huyên náo, không thể nhìn ngắm phong
cảnh thật tốt. Thiếp vốn quyết định trở về Ngọc Phù uyển, nhưng đi hai
bước lại thấy tòa lầu này, thiếp rất lưu luyến cảnh đèn hoa rực rỡ đêm
thượng nguyên, nghĩ một chút có lẽ nơi này không nhìn rõ bằng Trích Tinh lầu, nhưng ít nhiều gì vẫn có thể thấy một chút, ai ngờ sau khi đi lên
mới phát hiện tầm nhìn nơi này còn tốt hơn so với Trích Tinh lầu. Chẳng
qua là không nghĩ tới sẽ quấy rầy tới hứng thú của Hoàng thượng, vẫn
phải xin Hoàng thượng thứ tội."
Vĩnh An đế nghe vậy cười ha ha
một tiếng, "Ái phi cũng không có ảnh hưởng tới tâm trạng của trẫm, nếu
nói thật thì phải là trẫm đã quấy rầy không khí thanh tĩnh của ái phi
mới đúng."
Khương Mạn cười yếu ớt, "Có thể gặp được Hoàng thượng là phúc của thần thiếp."
Nếu là người khác nói lời này Vĩnh An đế còn có thể tin mấy phần, nhưng
người trước mặt này sợ là không nói thật, dẫu sao đây là người đã vào
cung năm năm nhưng đến giờ vẫn không chủ động xuất hiện ở trước mặt hắn.
Vĩnh An đế cũng không vạch trần nàng, cười một tiếng, đứng ở chỗ Khương Mạn
vừa mới đứng, nhìn ra xa hỏi: "Ái phi có biết nơi này tên là gì không?"
Khương Mạn thành thật lắc đầu.
"Nơi này gọi là Tứ Vọng lâu, nghe nói Cao Tổ hoàng đế năm đó có được thiên
hạ, kinh thành không yên ổn, Hoàng đế liền lệnh cho người sửa chỗ này
thành Tứ Vọng lâu, để bản thân có thể thu được toàn cảnh kinh thành vào
mắt."
"Lúc tiên đế vì Phí thị xây Trích Tinh lầu vốn muốn phá Tứ Vọng lâu này đi,
là lúc đó trẫm kêu mấy lão thần cố gắng khuyên can mới có thể thay đổi
chủ ý của tiên đế, chọn một vị trí không xa để xây Trích Tinh lầu."
Khương Mạn không nghĩ tới Tứ Vọng lâu này lại có ý nghĩa như vậy, nàng vội
vàng cúi đầu nhận sai nói: "Là thần thiếp không đúng, không nên tùy tiện lên Tứ Vọng lâu."
Vĩnh An đế lắc đầu một cái, "Không có gì, Tứ
Vọng lâu này cũng không có cái gì mà không thể lên, chẳng qua là từ sau
khi Trích Tinh lầu xây xong, nơi này cũng không có nhiều người đi lên
nữa."
Nếu quả thật là không thể để người khác đi lên, dưới lầu
nhất định sẽ có người cản lại, dưới đó không có ai canh giữ đã nói lên
nơi này cũng không phải cấm địa gì.
Lúc ấy Khương Mạn trực tiếp đi lên cũng là vì cái này.
Nghe ra trong giọng nói Vĩnh An đế có chút đa cảm, Khương Mạn nói: "So với
Trích Tinh lầu thì sự tồn tại của Tứ Vọng lâu càng có ý nghĩa hơn."
Vĩnh An đế cười một cái, không tiếp tục đề tài này, "Trước kia ái phi có đi qua hội đèn lồng ở kinh thành không?"
"Lúc còn nhỏ thần thiếp đã từng đi qua." Khương Mạn nói: "Năm ấy thần thiếp
sáu tuổi nghe kế muội khoa với thiếp nói đi chơi ở hội đèn lồng vui biết bao, thiếp nghe xong cũng muốn đi một lần, đi xin cha dẫn thiếp và tỷ
tỷ đi ngắm hội đèn lồng. Nhưng từ nhỏ thiếp và tỷ tỷ đã không được cha
thích, khiển trách thiếp xong lát sau liền dẫn kế mẫu và em trai em gái
ra cửa. Sau khi tỷ tỷ biết đã lén dẫn thiếp chạy ra khỏi phủ."