Hoa Hồng Của Vực Sâu

Chương 4



Cự thú và thú triều đã khuất bóng, xung quanh bốn phía trở về vẻ yên tĩnh vốn có.

Gió đêm đã bắt đầu mang theo sương lạnh, thổi qua những mảnh ngói tường vỡ nát của thế giới xưa cũ.

Trong làn sương mù dày đặc, hoa của cây Hắc Đằng theo gió khẽ đung đưa, mang theo mùi máu tanh nồng.

Sau khi xác nhận bầy dị thú đã hoàn toàn rời đi, Sài Duyệt Ninh chậm rãi đứng dậy, cô liếc mắt nhìn cách đó không xa là những phần xương chân tay vỡ nát, nhất thời trong lòng dâng lên sợ hãi, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Đám dị thú đã bỏ qua hai người mà rượt theo buồng lái.

Cho đến thời khắc này, cô hoàn toàn không thể tin là mình thật sự còn sống.

Sài Duyệt Ninh nhìn bốn bề một vòng, có chút đau đầu xoay người lại, hướng về phía thiếu nữ đưa tay phải ra.

Thiếu nữ mượn lực đứng dậy.

Có thể thấy được, vết thương trên đùi phải khiến cho nàng có phần vô lực.

"Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi này." Cô nói: "Nhìn mật độ Hắc Đằng ở đây dày như vậy, hẳn là vẫn ở khu vực nguy hiểm cấp năm. Giờ chúng ta sẽ đi thẳng về phía Nam, có lẽ đến rạng sáng sẽ đến được khu vực nguy hiểm cấp bốn. Nếu là vận khí tốt còn có thể gặp được đội lính đánh thuê khác..."

Kỳ thật, số đội lính đánh thuê dám lên mặt đất vào mùa sinh trưởng này không nhiều.

Dám đi vào khu vực nguy hiểm cấp một, cấp hai đã ít, huống chi là đi sâu vào khu vực nguy hiểm cấp ba, cấp bốn thế này?

Cô hiểu rất rõ những việc này, dù là đi tới khu vực nguy hiểm cấp ba thì xác suất gặp phải nhân loại chắc chắn vẫn thấp hơn nhiều so với xác suất gặp một bầy thú biến dị khác. Huống chi là hai chân của con người lại quá chậm, cô gái bên cạnh còn đang bị thương, tốc độ như vậy thì dù có đi bộ cả đêm nhiều nhất cũng chỉ có thể rời khỏi khu vực nguy hiểm cấp năm này.

Chẳng qua những lời này, Sài Duyệt Ninh cũng không muốn nói cho cô bé kia nghe.

Cho nên cô chỉ nặng nề thở ra một hơi, sau đó liền lấy đèn pin trong túi ra, nương theo ánh sáng mờ mịt trong làn sương mù dày đặc cố gắng xốc lại tinh thần, đỡ thiếu nữ bên cạnh dậy.

"Đi thôi."

"Ừm."

"Nếu như em cảm thấy không đi nổi thì nói cho tôi biết, tôi và em sẽ nghỉ một chút."

"Ừm."

Trong làn sương mờ ảo, bóng dáng hai người dựa sát vào nhau bước về phía trước, bước chân loạng choạng lúc nông lúc sâu, đạp lên đống phế tích đầy cây Hắc Đằng của thành phố.

Ban đêm yên tĩnh vô cùng, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng thở và tiếng bước chân của hai người đều có thể nghe đến rõ ràng.

"Tôi nghe người già trong căn cứ nói, trước kia mặt đất rất phồn hoa, đêm vừa đến, thành phố sẽ lập tức xuất hiện lên rất nhiều ánh đèn, trên đường đều là xe cộ qua lại."

"Khi đó, khu vực sương mù còn chưa tồn tại, cũng không cần tìm chỗ, chỉ cần tối đến ngẩng đầu là có thể thấy được sao trăng trên bầu trời."

"Hơn nữa đến khuya, thành phố sẽ yên tĩnh trở lại, có thể nghe được cả tiếng chim hót, trong sách vẫn thường viết: "Tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang trong đêm tối"..."

Sài Duyệt Ninh vừa thở hổn hển vừa nói chuyện.

Cô nghĩ, màn đêm tĩnh lặng như vậy, nếu không nói chút gì đó, cô thật sự sẽ hoài nghi mình đã chết, giờ phút này cùng nàng bước đi đều là ảo giác.

Nhưng sự thật chứng minh, những lời này không nói ra còn tốt, nói ra rồi không được đáp lại, so với sự trầm mặc trước kia lại càng giống ảo giác hơn.

"Em vẫn đang nghe sao?"

"Ừm."

"Tôi đã gặp rất nhiều người, nhưng chưa từng gặp ai giống như em." Sài Duyệt Ninh nói.

Thiếu nữ hơi rũ mi mắt, trầm mặc vài giây mới nhẹ giọng đáp: "Em thế nào?"

"Em quá yên tĩnh." Sài Duyệt Ninh suy nghĩ một chút, lại nói: "Yên tĩnh đến mức giống như hiện tại chúng ta không phải đang ở trong khu vực sương mù nguy hiểm, yên tĩnh đến mức giống như chưa từng nhìn thấy cái chết của người khác, giống như tất cả thảm họa kìa đến không liên quan đến em." Nói đến đây, cô có chút bất đắc dĩ cười cười, trêu ghẹo bảo: "Hay là tôi đã chết rồi? Tìm được một chiếc xe bị hỏng, cứu em, gặp lại La Côn, tất cả đều là ảo giác chăng."

"Không phải." Thiếu nữ vội vàng lắc đầu, bất giác ngước nhìn về phía Sài Duyệt Ninh, trong mắt hiện lên một tia áy náy.

"Tôi nói đùa mà thôi." Sài Duyệt Ninh nói xong liền vội chuyển đề tài: "Em là đi theo đội lính đánh thuê nào ra ngoài vậy? Tôi có thể hỏi chuyện này chứ?"

"Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là nhiều người không biết nếu đi theo đội lính đánh thuê ra ngoài, dưới tình huống đồng đội đa phần đều gặp nạn thì người sống sót trở về có thể xin trợ cấp kinh tế một thời gian từ căn cứ, tuy thủ tục có hơi phiền phức, nhưng mà tôi có thể giúp em!"

Thiếu nữ hơi há miệng, tựa hồ như muốn nói lại thôi.

Sài Duyệt Ninh nhớ đến lúc trước ở bên ngoài khoang nghỉ nghe những lời La Côn nói liền trầm mặc vài giây, lại một lần nữa chuyển đề tài: "Dù sao thì sau này có bất cứ việc gì cần hỗ trợ thì em đều có thể tìm tôi, tôi là Sài Duyệt Ninh, đội trưởng đội lính đánh thuê số mười ba trong căn cứ, ở tòa C9 khu 6, mã ID là D1207... Còn em thì sao? Đến khi trở về căn cứ, tôi sẽ đưa em về nhà."

Sài Duyệt Ninh nói xong lại thấy nàng mím chặt môi, lần nữa rũ xuống hai mắt, ngượng ngùng không biết nên nói gì tiếp theo.