Tôi Tỉnh Giấc Bên Cạnh Nam Thần

Chương 2



16.

Mắt thấy trời tờ mờ sáng, hai người của biệt đội ăn dưa có vẻ không thể chịu được nữa đành lục tục kéo nhau về lại giường.

Trần Ức Gia mệt mỏi day day ấn đường, nhìn tôi đầy ý vị.

Chỉ có Kim Minh vẫn cứng đầu ngồi trên ghế trợn mặt nhìn tôi chằm chằm.

Tôi bị nhìn đến gai cả mặt, đành lên tiếng: “Đại ca? Mặt tôi có gì à?”

Kim Minh suỵt tôi một cái, thần thái tự tin sáng láng: “Tôi muốn xem chị sẽ biến trở về kiểu gì. Chị yên lặng làm thử tôi xem.”

Mặc dù giọng cậu ta không lớn nhưng phòng ký túc xá bằng cái bàn tay này vọng âm khá tốt.

Kim Minh vừa dứt lời, bộ đôi ăn dưa ngóc đầu dậy chớp mắt đầy hứng khởi.

Nam thần Trần Ức Gia cũng quay ngoắt lại.

Tôi: “…”

“Mấy chuyện đó đều diễn ra lúc tôi đang ngủ, tôi cũng…” không thể kiểm soát được.

“Vậy chị ngủ đi!” Kim Minh ra lệnh.

???

Bộ đôi ăn dưa phối hợp nhịp nhàng vươn tay đưa gối đến chỗ tôi.

8 con mắt nhìn tôi chằm chằm.

Các vị nghĩ tôi ngủ được ở đây à?

Lạy Chúa, nếu con gây ra lỗi lầm gì xin hãy thẳng tay trừng phạt, đừng để con gặp lại 4 người này.

17.

Giằng co cả đêm cuối cùng cơ thể tôi cũng không chịu được sự mệt mỏi này, mí mắt chỉ chực díp lại. Hơn nữa tôi thật sự phải quay về ký túc xá nữ, ở đây mãi làm sao được.

Tôi đành mặc kệ ánh mắt dò xét của 4 nam sinh mà bò ra bàn, mắt nhắm lại.

Làm ơn trở về đi.

Đừng hành hạ tôi nữa.

Buồn thay, mí mắt díp hết lại rồi nhưng đại não tôi vẫn tỉnh táo vô cùng, vừa thử mở mắt ra tôi đã đối diện với ánh mắt của Kim Minh. Nghiêng đầu tránh đi thì đụng phải ánh mắt của Trần Ức Gia.

Một đôi mắt đen nhánh nhìn tôi chằm chằm, không rõ cảm xúc lại khiến tim tôi bỗng chốc tăng nhịp đập.

Tôi hốt hoảng dời ánh mắt, đối mặt với bộ đôi hóng hớt kia…

Đời là bể khổ mà.

18.

“Hay là phải ngủ trên giường mới được nhỉ?”

Kim Minh đánh bạo lên tiếng. Tôi suy nghĩ một lúc, hình như là vậy thật.

“Vậy lên giường tôi.” Kim Minh hào phóng mời gọi.

Tôi cắn răng nhìn sắc trời đang hửng sáng ngoài cửa sổ, leo lên giường cậu ta. Lăn qua lộn lại một hồi. Mở mắt ra vẫn là 4 cái đầu nam sinh tò mò.

“…”

Kỳ lạ? Lại thất bại ư?

Tôi bất an.

Kim Minh hết nhìn tôi lại nhìn Trần Ức Gia, lúc lâu sau mới quái gở lên tiếng “Có khi nào… nhất định phải ngủ trên giường anh Gia mới được?”

“Liên quan gì?” Bộ đôi ăn dưa đồng thanh chất vấn. Bộ dáng hóng hớt thị phi của họ khiến tôi thẹn quá hoá giận, như bị nhìn thấu nội tâm: “Các cậu đừng có nói linh tinh, ngủ ở đâu chẳng vậy.”

Nhưng Trần Ức Gia không nghĩ như thế, cậu ấy thản nhiên nhìn tôi rồi hất mặt về phía giường mình: “Thử xem.”

“…”

Tôi miễn cưỡng nằm xuống.

Có khi do mấy đêm nay thường xuyên đến đây, mùi hương nhàn nhạt trên giường trở nên quen thuộc, tôi hít hít mấy cái, giống mùi quần áo giặt sạch phơi khô dưới nắng.

Trên người Trần Ức Gia cũng có cảm giác sạch sẽ này.

Tôi nhắm mắt lại, nói với 4 người kia: “Đừng nói nhảm nữa, nằm đâu chẳng như nhau.”

Thế nhưng.

Lúc tôi mở mắt ra lại thấy mình nằm trên giường mình, ở ký túc xá nữ. Cả người tôi cứng lại.

Quay về rồi ư?