Nhật Ký Thất Tình Của Nhung Tiên Sinh

Chương 4



10/01/2023

Bởi vì chiếc khăn tay căn bản không tồn tại này, Nhung Dật nghênh đón lần hẹn hò ngọt ngào thứ hai trong đời.

Giống như lần trước toàn bộ hành trình đều không có ai đề cập đến, lần này cũng không có ai đặt ra nghi vấn tại sao đưa khăn tay lại phải đi đến rạp chiếu phim.

Nhung Dật đang ngồi trong đại sảnh tối om, tay ôm hộp bỏng ngô, đầu óc hoàn toàn không để trên màn hình.

Cậu đang thầm tính toán, với tần suất ăn bỏng ngô của Trần Kha Nghiêu, làm thế nào để tay hai người chạm vào nhau một cách tự nhiên hơn.

Sau đó cậu phát hiện, chỉ cần đút tay vào, không nhúc nhích là được, ôm cây đợi thỏ mới là cách thuận tiện nhất.

Khi âm thanh kèm theo tiếng gầm rú của trực thăng trên màn hình vang lên, Trần Kha Nghiêu khẽ quay đầu, thì thầm vào tai cậu: "Xin lỗi, tôi không cố ý."

Nhưng đồng thời, tay hắn lại hoàn toàn không buông ra, vẫn nắm lấy đầu ngón tay của Nhung Dật.

Nhung Dật không lên tiếng.

Cả người cậu như khúc gỗ, vô cùng cứng đờ, bất động, thứ duy nhất đang nhảy nhót mãnh liệt cuồng nhiệt chính là trái tim trong lồng ngực, đang đập dữ dội không ngừng khiến Nhung Dật choáng váng.

Chờ khi Trần Kha Nghiêu cuối cùng cũng rút tay ra khỏi hộp bỏng ngô, trong đầu Nhung Dật vẫn lưu lại tiếng trực thăng ầm ầm.

Cậu len lén cúi đầu nhìn ngón tay mình còn mang theo một chút nhiệt độ cơ thể của Trần Kha Nghiêu.

Tốt quá, hiện tại, cậu cũng được coi là đã nắm tay Alpha rồi.

Chỉ là một điều nhỏ nhặt, nhưng đây lại là một thành tựu to lớn trong cuộc sống của cậu.

Vậy thì theo tiến độ này, lần sau là có thể ôm, lần sau nữa liền có thể hôn rồi.

Chẳng mấy chốc, cậu sẽ có thể nghênh đón một cuộc sống tốt đẹp, đôi khi hai lần một ngày, đôi khi ba lần một ngày.

Sau đó kết hôn.

Cuối cùng bên nhau đến già, con cháu đầy đàn.

Nhung Dật lấy bỏng ngô nhét vào miệng nhai nhai, đầu óc sôi ùng ục.

Khi ra khỏi rạp chiếu phim, Nhung Dật len ​​lén liếc mắt nhìn Alpha bên cạnh mình, người đã bị cậu thầm định sẽ ở bên nhau đến cuối đời vô số lần, trong lòng dấy lên xúc động muốn thổ lộ tình cảm.

"Đúng rồi." Trần Kha Nghiêu đột nhiên mở miệng, "Khăn tay của cậu, lần trước tôi quên đưa cho cậu.”

À, còn cái này nữa, cho dù đây chỉ là cái cớ, nhưng hoàn toàn không đề cập đến thì có chút kỳ quái.

Nhung Dật vội vàng lắc đầu: "Không sao."

Nhưng Trần Kha Nghiêu thật sự thò tay vào trong túi, sau đó lấy ra một cái túi giấy nho nhỏ, đưa tới trước mặt cậu.

Nhung Dật đầu đầy dấu chấm hỏi.

Thật sự có khăn tay? Nhưng cậu không hề làm rơi mà, chẳng lẽ Trần Kha Nghiêu cố ý kiếm cớ tặng quà cho cậu à, lãng mạn quá đi mất!

Nhung Dật kích động nhận lấy, cẩn thận mở ra, sau đó ngây người.

Bên trong túi giấy thực sự là một chiếc khăn tay được gấp lại.

Nền màu trắng, phía trên còn in hình con thỏ nhỏ và nhiều củ cà rốt màu hồng rất đáng yêu.

Nhung Dật nhìn khăn tay ngẩn người.

"Là của cậu sao?" Trần Kha Nghiêu hỏi.

Nhung Dật không nói nên lời. Dùng móng chân nghĩ cũng biết, trong số hai người từng ngồi trên xe của hắn ngày hôm đó, người nào có khả năng là chủ nhân của chiếc khăn tay này hơn?

"Tôi không có phương thức liên lạc của Lạc Lạc." Trần Kha Nghiêu nói, "Cho nên hỏi cậu trước."

Vì thế đến lượt Nhung Dật xấu hổ.

Đây là sự trùng hợp thần kỳ gì thế, bạn nhỏ Lạc Lạc à, tại sao em lại bất cẩn như vậy?

Bây giờ thì hay rồi, người nói dối chỉ có một mình cậu. Chuyện cho tới bây giờ, ngoại trừ kiên trì thừa nhận đây là đồ của mình ra, còn có con đường khác để đi à?

Nhung Dật buồn bực gật đầu: "Đúng vậy, cái này là của tôi."

Trần Kha Nghiêu thấy thế phì cười một tiếng.

"Ban đầu tôi còn lo có thể là mình nhầm." Hắn nhìn Nhung Dật, "Dù sao phong cách này và cậu nhìn có chút..."