Diễn Đàn Giao Lưu Bạn Cùng Phòng Bệnh Tứ Viện

Chương 4: Dư Tiếu rất vui



004: Dư Tiếu rất vui

"..."

Trong phòng bệnh lặng ngắt như tờ, Chu Tiểu Trân chợt bụm miệng, nước mắt bắt đầu tuôn như mưa.

"Sao em phải khóc?" Dư Tiếu hướng về phía ngoài nói: "Cám ơn, chúng tôi không cần."

Kẻ bên ngoài suy tư một chút rồi cất lời: "Không cần thật ư? Chỗ tôi có nhiều món ngon lắm đó, lưỡi người kho, móng người rút xương, salad trộn thịt người,... "

Sau mỗi cái tên được xướng lên, sắc mặt ba người trong phòng lại tái thêm một phần, Triệu Lam cố nén sợ hãi, sẵng giọng quát: "Không cần, không cần, mau đi đi!"

"Thật đáng tiếc, đồ ăn ngon lắm đó." Giọng nói phía ngoài nghe chừng rất tiếc hận, "Hì hì ở đây mà không chịu ăn thì chẳng mấy cũng thành đồ ăn nha~. "

"..."

Bên ngoài lại vang lên tiếng đẩy xe, ba người Dư Tiếu sáu mắt nhìn nhau. Chu Tiểu Trân cận trọng liếc nhìn sắc mặt sa sầm của hai chị, dè dặt hỏi: "Lời vừa rồi nghĩa là sao?"

Dư Tiếu nhìn xem cô bé, đưa tay xoa xoa đầu cô, tóc đã mọc lên một chút, chọc vài tay cô râm ran. Cô nhìn cô bé đầy trìu mến, "Không phải em đang học trung học sao? Xem ra môn đọc hiểu học kém quá rồi."

Chu Tiểu Trân khóe miệng méo xệch, lại muốn khóc. Triệu Lam đẩy tay Dư Tiếu ra, "Em làm cái gì đấy? Đừng dọa Tiểu Trân."

Chị Lam vẫn là tốt nhất! Chu Tiểu Trân tràn đầy mong đợi nhìn Triệu Lam, Triệu Lam hiền hòa nói: "Ý là nếu người không chịu ăn cơm thì sẽ thành thức ăn cho quỷ."

"Ôi..."

"Suỵt." Dư Tiếu đặt ngón trỏ trước miệng, ý bảo hai người yên lặng, "Lại tới nữa."

Tiếng bánh xe đẩy lăn cồng cộc vang lên ngày càng gần, nhìn Chu Tiểu Trân nước mắt lưng tròng, Triệu Lam chợt cảm thấy trách nhiệm chị cả đè trên vai. Nắm tay hai đứa em, cô nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ, ít nhất bây giờ chúng ta đã biết cần phải phân biệt phía ngoài là người hay quỷ."

Nói xong cô liền dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, rất nhanh tiếng đẩy xe đã biến mất, một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên: "Muốn mua cơm không?"

Mặt Chu Tiểu Trân lộ vẻ vui mừng, "Giọng nói dễ nghe như vậy thì hẳn là người nhỉ?"

Triệu Lam ra dấu bảo cô bé yên lặng, sau đó hướng về phía cửa hỏi: "Anh có món gì?"

Giọng nói kia đáp lời: "Có trứng hấp, khoai tây xắt sợi, thịt kho trứng cút, cải trắng xào, canh trứng rong biển..."

"Đều là thức ăn cho người!" Chu Tiểu Trân vui mừng đáp: "Chúng tôi muốn mua cơm!"

Mày Triệu Lam hơi chau lại, nhưng rất nhanh thả lỏng, bất quá rất nhanh liền thả lỏng vì không phát hiện nhân viên giao đồ ăn có chỗ nào bất thường.

"Vâng." Người bên ngoài hỏi: "Mọi người muốn mua món nào?"

"Em đói quá, hay là mình gọi chút thịt kho trứng cút nhé." Chu Tiểu Trân hỏi ý kiến hai chị, "Em muốn ăn thịt."

Triệu Lam dựa vào cửa, trên gương mặt tái nhợt lộ ra nét cười, "Chị không có có khẩu vị, gọi một phần trứng hấp đi, Tiếu Tiếu em thì sao?"

Dư Tiếu ngáp một cái, cô mệt lắm, cũng chẳng có khẩu vị, chỉ định ăn đại gì đó. Cô hỏi: "Khoai tây xắt sợi của anh thiên vị gì?"

Bên ngoài im ắng một chút rồi đáp: "Thiên mặn."

Dư Tiếu vốn đang thèm khoai tây xắt sợi chua cay, nhưng thôi vị truyền thống cũng được, cô nói: "Vậy cho tôi một phần khoai tây xắt sợi."

Sau khi ba người gọi cơm xong, phía ngoài vang lên tiếng sột soạt tựa như đang bỏ hộp cơm vào túi. Một lúc sau có tiếng gõ cửa khẽ vang: "Đã xong, xin hãy mở cửa nhận cơm."

Triệu Lam lui về sau một bước, Chu Tiểu Trân mở khóa cửa, đang định mở cửa thì bộp một tiếng, Dư Tiếu đè tay Chu Tiểu Trân lại.

Chu Tiểu Trân: "?"

Dư Tiếu hướng phía ngoài hỏi: "Anh là Tiểu Trần phải không? Bình thường anh đều đi giao cơm cùng mẹ, sao hôm nay lại đi một mình thế?"