Diễn Đàn Giao Lưu Bạn Cùng Phòng Bệnh Tứ Viện

Chương 2: Trò chơi bắt đầu



002: Trò chơi bắt đầu

Tên ngốc kia gõ cửa xong chẳng những không chịu đi vào, lại còn đứng ngoài cười khúc khích.

Triệu Lam đang truyền dịch, nằm ở trên giường không thể dậy. Tiếng gõ cửa cùng tiếng cười kia làm cô rất bực mình, cô nói: "Tiểu Trân, em ra xem có chuyện gì."

Chu Tiểu Trân mất kiên nhẫn xuống giường, mũ chẳng thèm đội, vác cái đỉnh đầu bóng loáng đi về phía cửa phòng. Đang định mở cửa thì chợt nghe thấy ben ngoài vang lên âm thành kỳ quái, nghe như tiếng móng tay cào lên ván cửa.

Tay Chu Tiểu Trân khựng lại, chợt nhận ra có chỗ không đúng. Chẳng nhẽ trong bệnh viện có bệnh nhân tâm thần ư? Đây là khoa u bướu, nào phải khoa thần kinh, y bác sĩ cũng không bao giờ đùa như vậy.

Tiếng cào ngoài cửa vẫn vang lên không dứt, Chu Tiểu Trân theo bản năng cúi đầu nhìn xuống thì thấy một mảnh giấy màu đen đang được nhét qua khe cửa, có vẻ như là một tờ rơi.

Trong bệnh viện cũng có người phát tờ rơi ư?

Dư Tiếu ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm, ngắm nhìn lá bùa mới vẽ xong trên tay. Cô nhớ tới lời dặn của người dạy vẽ bùa trên diễn đàn, tiêu chí của một lá bùa thành công là một lúc sau khi vẽ xong thì lá bùa sẽ phát sáng. Cô nhìn lá bùa chăm chú hồi lâu, chẳng có thay đổi gì, quả nhiên là lừa người.

Cô mệt mỏi dụi dụi mắt, bởi vì khối u nên dạo này đôi khi cô sẽ gặp phải tình trạng điếc tạm thời. Bác sĩ nói nếu pháp đồ hiện tại không có tác dụng, thì chẳng bao lâu khối u sẽ đè lên thần kinh thị giác của cô.

Gần mắt cô thường bị mỏi, chẳng biết có phải là do ảnh hưởng của khối u hay không nữa.

Cô đang uể oải vươn vai thì phát hiện ra Chu Tiểu Trân quay lưng đứng trân trân trước cửa phòng.

"Tiểu Trân." Dư Tiếu hỏi: "Em đứng đó làm gì?"

Triệu Lam nằm nói: "Vừa nãy có người gõ cửa, xong còn đứng ngoài cười, Tiểu Trân đi mở cửa."

"Mấy chị xem này." Chu Tiểu Trân xoay người giơ tờ giấy màu đen lên, "Người vừa nãy hình như tới phát tờ rơi."

"Thế à?" Lần đầu tiên Dư Tiếu nghe thấy có người phát tờ rơi trong bệnh viện, liền hỏi: "Viết gì vậy?"

Chu Tiểu Trân lật mặt sau lên nói: "Để em xem thử... Chúc mừng bạn trở thành người được chọn, hoan nghênh đến với trò chơi sinh tồn trong bệnh viện..."

Đọc đến đây cô nhịn không được càu nhàu: "Cái quái gì vậy?"

Triệu Lam ho khan một tiếng: "Là phiếu giảm giá à?"

"Không giống lắm... Để em đọc tiếp xem sao." Chu Tiểu Trân nhìn xuống, "Phòng bệnh của bạn đã gia nhập Lục Viện, xin hãy tuân thủ nội quy của bệnh viện, xin hãy tích cực phối hợp trị liệu, xin hãy cân bằng mối quan hệ giữa bác sĩ và người bệnh một cách chính xác... "

"Còn gì không?" Dư Tiếu hỏi.

"Còn có một câu." Chu Tiểu Trân: "Chúc người bệnh sớm ngày bình phục, sớm xuất viện nha~"

Dư Tiếu phì cười, "Còn bày đặt đáng yêu nữa."

"Đâu phải do em." Chu Tiểu Trân đưa tờ rơi cho cô, "Trên đây viết như thế mà."

Dư Tiếu vừa cầm tờ giấy đã thấy chữ "nha" nằm cuối câu, hơn nữa sau nó còn có thêm một dấu ngã uốn lượn.

"Là tờ rơi của bệnh viện à?" Triệu Lam nằm trên giường hỏi: "Chỗ này không phải là bệnh viện nhân dân sao? Giờ đổi tên thành Lục Viện à?"

Dư Tiếu nhìn tờ giấy đen chữ trắng này, cứ cảm thấy nó có vấn đề.

Hoan nghênh đến với trò chơi sinh tồn trong bệnh viện...

Trò chơi sinh tồn trong bệnh viện, nghe giống như quảng cáo của mấy trò trốn thoát mật thất, cô chợt nghĩ tới Diễn đàn giao lưu các phòng bệnh Tứ Viện, nhưng trên này lại ghi là Lục Viện.

"Chẳng biết nữa." Chu Tiểu Trân nói: "Để em qua phòng trực hỏi thử."

Vào lúc Dư Tiếu còn đang mải phân tích xem Lục Viện này có liên quan tới diễn đàn kia hay không, một tiếng thét chói tai vang lên làm cô giật bắn. Ngẩng đầu thì thấy Chu Tiểu Trân đứng khựng trước cửa phòng bệnh, bên ngoài tối đen, tiếng thét chói tai là do cô bé phát ra.