Bà Lê sau khi trở về thì gọi điện cho giám đốc Ngô
hỏi chuyện ở bữa tiệc, ông ta là người bên nhà mẹ đẻ của bà ta. Lúc
chồng bà ta còn sống đã nâng đỡ người này vào công ty, làm một chức giám đốc nhỏ ở chi nhánh của Sầm Gia.
Hai người nói chuyện một hồi bà Lê cũng hiểu nguyên nhân Sầm Cảnh Đình nổi giận đem vợ chồng ông ta ra ngoài.
Sắc mặt của bà ta không được tốt lắm kèm thêm tức giận: “Tôi chỉ bảo anh
làm bẽ mặt Dương Ái Vân, anh bị điên hay sao mà đụng vào Sầm Cảnh Đình,
anh không biết nó mù cũng được ba chồng tôi chống lưng sao?”
“Anh làm sao mà biết, thằng mù đó nó lại đuổi anh thẳng thừng như vậy, anh
cũng chưa nói gì động tới Sầm Cảnh Đình, vợ anh mới là người nói.” Ông
Ngô quýnh quáng đổ lỗi cho vợ mình.
Bà Lê càng nghe càng tức:
“Vậy anh không biết đường quản chị ta sao? Anh có biết mình làm vậy sẽ
ảnh hưởng đến tôi không? Ba chồng tôi đã rất tức giận anh biết không?
Cẩn thận cái ghế của anh đi.”
Ông Ngô cũng hiểu vấn đề
này rất trầm trọng, lúc đó phu xướng phụ tùy lại không nghĩ nhiều như
vậy, ông ta không còn cách khác phải năn nỉ: “Lê à, anh không cố ý làm
chuyện ra như vậy đâu, em giúp anh đi, anh mà mất chức em cũng không có
lợi.”
“Tôi không biết, anh nghĩ ba chồng tôi sẽ nghe tôi nói sao? Tôi chỉ là phận con dâu, chồng lại mất, chỗ dựa duy nhất là con cái,
nhưng anh cũng thấy đấy ông già liên tục thiên vị Sầm Cảnh Đình, cái
chức tổng giám đốc bỏ trống lâu rồi cũng không để ai lên, đây là có ý
gì?” Giọng nói của bà Lê càng thêm uất hận, từ đầu đến cuối luôn bất mãn với cách làm của ông Sầm.
“Anh cũng biết điều đó nhưng Lê à em
không thể không giúp anh, phe cánh của Sầm Hạo Nhiên rất đông, nếu mất
đi anh Tuệ Nhi sẽ mất thêm một trợ lực. Hơn nữa anh cũng đang giúp con
bé dự án kia, nếu thành công chức tổng giám đốc chẳng phải thuộc về con
bé sao? Em hãy nghĩ thiệt hơn mà suy xét.” Ông Ngô ra sức nói, trong
lòng ngàn vạn lần chắc chắn mình có thể giúp Sầm Tuệ Nhi.
Quả
nhiên bà Lê bên kia nghe vậy cũng vì những lời này mà trầm tư, cuối cùng nói: “Để tôi xem thái độ của ông già đã, anh cứ chờ tin tức đi, còn nữa ngày mai lo mà tìm cách lấy lòng ba chồng tôi, những gì nên nói không
nên nói chắc anh cũng biết.”
“Ừ, ừ, anh biết mà, Lê à, nhưng em
cũng phải nói đỡ cho anh đấy, phải rồi, ông Sầm cũng rất coi trọng Tuệ
Nhi, hay em nói con bé…”
“Hừm, anh cứ lấy lòng ba tôi trước đi, sau đó tôi sẽ nói con bé sau.” Bà Lê nói xong thì cúp máy.
Ông Ngô nhìn điện thoại tối đen trầm mặt: “Chỉ là một người phụ nữ không có chỗ dựa còn dám lên mặt với tao sao, chết tiệt.”
“Sao rồi anh yêu?” Người phụ nữ bên cạnh chợt lên tiếng.
“Hừ, Ngô Minh Lê quá kiêu ngạo, cô ta không có ý định giúp, nếu anh không
nói lợi ích với cô ta e là cô ta đã cúp máy lâu rồi.” Ông Ngô tức giận
nắm chặt điện thoại.
Người phụ nữ cũng âm trầm: “Cô ta
thật không biết điều, còn không nghĩ xem nếu không có anh con gái của cô ta còn có chỗ đừng trong Sầm Gia sao?”
“Không thể nói như thế,
Sầm Tuệ Nhi cũng là người có năng lực, anh cũng chỉ làm việc theo lời
con bé thôi.” Ngô Thiên Khải không thích bà Lê nhưng đối với Sầm Tuệ Nhi vẫn có cái nhìn khác.
“Anh còn khen nó sao? Nói thế nào anh cũng góp công góp sức không phải sao?”
“Em đừng nói nữa, để anh nghĩ biện pháp, ngày mai chúng ta đến gặp ông Sầm
một chuyến.” Ngô Thiên Khải ngồi dựa ra ghế sô pha, bộ dạng mệt mỏi.
Người phụ nữ nhăn mày: “Em cũng phải đi sao? Lại nói là Sầm Cảnh Đình kia
ngang ngược trước cơ mà, ông Sầm phải khiển trách thằng mù đó mới đúng.”
Ngô Thiên Khải lườm vợ mình một cái: “Em còn nói thế được sao? Nên nhớ Sầm
Cảnh Đình dù có mù cũng là cháu ruột mà ông Sầm coi trọng, không ai biết trong lòng ông ta địa vị của hắn cao bao nhiêu nhưng cái ghế kia ông ta vẫn dành cho hắn.”
Trong lúc nhất thời ông ta đã quên mất chuyện này nên mới mặc vợ mình làm càn.
“Nó đã mù rồi còn có thể làm gì nữa, ông ta coi trọng cũng vô dụng.” Người
phụ nữ hừ mũi khinh thường, trong lòng bà ta mù cũng chỉ là một kẻ vô
dụng.
Ngô Thiên Khải mới đầu cũng nghĩ vậy nhưng một năm nay ông
ta cũng nghe không ít tin tức, cho nên vẫn không thể coi thường Sầm Cảnh Đình được.
Lúc này bên biệt thự phía đông bà Nhung vẫn còn thản
nhiên uống trà, dù Sầm Cảnh Đình có vào viện cũng chẳng liên quan gì đến bà ta, ngược lại chỉ hỏi bà Minh.
“Rắn ở đâu mà ra?”
“Chuyện này tôi không rõ, tôi ở buổi tiệc chỉ nghe đám người hầu nói đại thiếu
gia và Dương Ái Vân quay về thì gặp phải rắn tấn công.” Bà Minh nói
những gì mình biết, trong lòng có chút đứng ngồi không yên.
Bà Nhung để tách trà xuống liếc nhìn bà ta: “Bà đảm bảo không liên quan đến chuyện này chứ?”
“Phu nhân, bà nghi ngờ ai cũng không nên nghi ngờ tôi, tôi trong sạch.” Bà Minh giơ tay thề thốt.
“Tôi cũng chỉ hỏi thôi bà cần gì khẩn trương.” Bà Nhung nhàn nhạt nói, không biết trong lòng nghĩ gì.