Dương Ái Vân mở mắt ra lại cảm thấy đầu có chút choáng váng, thứ đầu
tiên mà cô nhìn thấy chính là trần nhà, sau đó một giọng nói vang lên
bên tai: “Cháu đã tỉnh rồi sao?”
Cô theo giọng nói nhìn về bên
phải thì thấy ông Sầm đang ngồi phía trước, hiền hoà nhìn cô. Tia nắng
xuyên qua khiến mắt cô nhíu lại một chút, chợt nhớ ra điều gì đó cô vội
hỏi: “Ông nội, Cảnh Đình, Cảnh Đình thế nào rồi?”
Cô kích động
muốn ngồi dậy thì ông Sầm nói: “Cảnh Đình không việc gì, đang nằm ở
phòng bên cạnh. Cháu nằm yên đi, vừa mới phẫu thuật xong không cử động
được đâu, hơn nữa cháu đang mang thai phải giữ gìn sức khỏe.”
“Ông nói sao? Cháu, cháu mang thai?” Dương Ái Vân nghe được tin này vừa kinh ngạc vừa kích động.
Ông Sầm vuốt râu gật đầu: “Đúng vậy, ta cháu và Cảnh Đình sắp được làm cha mẹ, còn ta sắp lên chức ông cố rồi.”
Cô như không tin vào tai mình bàn tay vô thức sờ xuống bụng, ở đây đang
hình thành một sinh linh nhỏ bé sao? Bàn tay của Dương Ái Vân có chút
run rẩy.
“Đúng rồi cháu bị đạn bắn ngay cạnh sườn, bào thai, bào thai không sao chứ ạ.” Dù vui nhưng cô vẫn còn nhớ điều này.
Ông Sầm thở dài: “Ban đầu đúng là có chút nguy hiểm, cháu mất máu quá nhiều đừng nói là bào thai mà cháu cũng lâm vào nguy hiểm. Nhưng may mắn Cảnh Đình đã gọi điện cho bác sĩ có chuyên môn cao đến đây nên hai mẹ con
cháu đều được cứu kịp thời.”
Dương Ái Vân nghe vậy đúng là cảm tạ trời đất, ông Sầm nói tiếp: “Thời gian cháu phẫu thuật thằng bé dù suy
yếu nhưng vẫn cố túc trực ngoài phòng cấp cứu, đến khi bác sĩ nói cháu
không sao nó mới yên lòng, không chịu được nữa ngất xỉu, ông bảo Phong
Đại đưa thằng bé qua phòng bên kia.”
“Ái Vân.” Ông nói xong thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị người đẩy ra.
Sầm Cảnh Đình một thân quần áo bệnh nhân, sắc mặt trắng bệch vội vàng đi vào, thế nhưng chỉ được vài bước là muốn ngã khụy.
“Đình.”
“Thiếu gia.”
Hai giọng nói cùng lúc vang lên, Phong Đại đi đến đỡ lấy Sầm Cảnh Đình, anh lại chỉ quan tâm đến giọng nói kia, hỏi trong sốt ruột: “Ái Vân, em ở
đâu?”
Nhìn anh còn yếu mà lại lo lắng tìm kiếm cô Dương Ái Vân có chút khàn giọng lẫn nghẹn ngào: “Đình, em ở chỗ này, anh đi tới năm
bước nữa.”
Nghe vậy anh hất tay Phong Đại ra đi đúng năm bước đến bên giường, khi đụng trúng thành giường anh mới dừng lại, Dương Ái Vân
lập tức nắm lấy tay anh nói: “Đình, em đây rồi.”
“Ái Vân, em thể
nào rồi? Có đau không, có đói không? Còn đứa bé nữa, nó có sao không?
Mau nói cho anh biết.” Sầm Cảnh Đình nắm chặt tay cô không nén được xúc
động hỏi dồn dập.
Dương Ái Vân thấy anh cả người như sắp đứng không nổi nhẹ nhàng nói: “Em và con đều tốt, anh đừng lo lắng, mau lại đây với em."
Dương Ái Vân kéo anh lên giường Sầm Cảnh Đình cũng thuận thế đi lên, nằm bên cạnh cô.
Chiếc giường ở phòng vip khá rộng, thừa sức để hai người nằm, Sầm Cảnh Đình
vừa nằm đã không ngần ngại ôm cô vào lòng, chỉ như vậy anh mới cảm nhận
được cô còn tồn tại bên mình.
Ông Sầm nhìn đôi trẻ không nói gì nhiều lẳng lặng bước ra khỏi phòng, Phong Đại cũng tự biết mà theo ra.
Đến bên ngoài hắn ái ngại nói: “Ông chủ, tôi xin lỗi, tôi không thể giữ
được thiếu gia, anh ấy tỉnh dậy là muốn đi tìm thiếu phu nhân, tôi có
cản thế nào cũng không được, anh ấy vô cùng kích động.”
“Tôi nhìn thấy cậu không cần giải thích, cậu ở đây túc trực đi, tôi về nhà một
chuyến, có chuyện gì thì gọi tôi.” Ông Sầm căn dặn xong thì rời đi,
chuyện Cảnh Đình bị bắt đi ông cần phải tra tường tận.
Phong Đại thở nhẹ một hơi, mệt mỏi ngồi xuống băng ghế ở hành lang, hôm nay đúng là xảy ra không ít chuyện.
Bên trong Sầm Cảnh Đình cứ khư khư ôm chặt cô chẳng chịu buông tay, Dương
Ái Vân bị ôm đến nghẹn thở nhưng không đẩy anh ra, ngược lại dịu dàng
xoa tóc anh nói: “Đình, em ở đây, không việc gì cả, anh đừng sợ.”
“Vân, xin lỗi, anh thật vô dụng phải không? Anh đã không bảo vệ tốt cho em và con, còn khiến em bị làm nhục, bị thương. Xém chút nữa, xém chút nữa
thôi anh đã làm mất em và con rồi.” Sầm Cảnh Đình nói trong nghẹn ngào
hoảng sợ, trái tim phập phồng lên xuống, nhớ lại giây phút cô bị văng ra ngoài anh vừa sợ hãi vừa bất lực.
Dương Ái Vân thở nhẹ một hơi
âu yếm nói: “Không đâu, anh bảo vệ mẹ con em rất tốt, chẳng phải anh là
người đã đưa em ra khỏi đó sao? Đình, anh rất giỏi đó, anh luôn là người để em tựa vào, không hề vô dụng chút nào, đừng nói những câu như vậy,
em sẽ giận.”
“Nhưng anh…”
Sầm Cảnh Đình còn muốn nói gì
Dương Ái Vân đã cúi người xuống hôn lên bờ môi nhợt nhạt của anh, ngăn
không cho anh nói thêm câu nào nữa. Cô hiểu người đàn ông này đang tự
trách nhưng cô không cho phép anh trách mình, anh đã làm trong khả năng
rồi.
Sầm Cảnh Đình được cô hôn lại tham luyến vị ngọt của cô nên
cuồng nhiệt đáp trả, tách răng môi cô ra cái lưỡi như con rắn luồn lách
vào bên trong, dây dưa một hồi lâu với cái lưỡi của cô.
Như vậy anh mới trấn định được một chút, lát sau khi cô rời môi anh mới hỏi: “Vết thương của em thế nào?”
“Em…”
“Phải nói thật, anh không muốn nghe lời nói dối, không được bắt nạt anh mù.”
Cô chưa kịp nói Sầm Cảnh Đình đã chặn trước không cho cô nói lời sáo
rỗng, anh chỉ muốn nghe chi tiết.
Dương Ái Vân hết cách với anh,
khẽ cười: “Ai bắt nạt anh chứ, chỉ suy nghĩ bậy bạ. Em trúng hai viên
đạn nhưng không phải chỗ hiểm, một viên ở bả vai, một viên ở cạnh sườn,
chỉ là mất máu quá nhiều nên ngất đi thôi, không việc gì.”
Nghe
cô nói Sầm Cảnh Đình mím chặt môi, bắp tay cũng dần gồng lên, là anh ngu ngục không thể che chắn cho cô, anh quả thật không xứng đáng làm người
chồng tốt, cô đã bảo vệ anh nhưng anh lại chẳng thể bảo vệ được cô, cũng chỉ vì anh không nhìn thấy, cũng chỉ vì anh quá yếu mềm, nếu như anh
mạnh mẽ hơn, nếu như anh có thể nhìn thấy liệu mọi chuyện có khác.
Sắc mặt của Sầm Cảnh Đình càng trầm xuống đến tận đáy vực, Dương Ái Vân cảm nhận rõ biến chuyển trong tâm tình của anh, cô lại vỗ về: “Đình, nghe
em nói này, chúng ta đều là người bình thường mà thôi, không ai có thể
bảo vệ ai chu toàn được, chúng ta nói lời đảm bảo với nhau nhưng cuộc
sống lại có nhiều bất ngờ mà không ai lường trước được.”
“Giống
như đêm nay, em bị hạ thuốc anh cũng bị đánh đến mất sức làm sao chúng
ta có thể phản kháng. Thế nhưng trong lòng chúng ta có nhau, ai cũng
hướng về đối phương nên cuối cùng lấy đó làm sức mạnh mới có thể nghịch
lại thiên lý bảo vệ nhau. Điều đó chứng minh rằng anh và em không ai bội ước với ai, chúng ta sống chết có nhau. Đình, vì vậy em hy vọng anh
đừng suy nghĩ quá nhiều về chuyện này, được không?”
Cô nói rất
chân thành và tha thiết, trong thâm tâm chỉ muốn anh được vui vẻ, thoải
mái, không vì bất cứ điều gì mà bận tâm suy nghĩ.
Sầm Cảnh Đình đương nhiên hiểu ý cô nhưng anh lại bắt được một ý quan trọng: “Em bị bọn chúng hạ thuốc?”
“Vâng, chỉ là thuốc mê nhưng không sao cả, em hồi phục khá nhanh nên không ai
làm gì được em.” Dương Ái Vân nói, thực tế thì cô phải gắng sức một chút mới phục hồi thể trạng.
Thế nhưng Sầm Cảnh Đình lại suy nghĩ
điều khác, lúc này bình tĩnh trở lại anh mới suy xét đến người đã bày
mưu tính kế bọn họ, người này anh đã đoán được nhưng lại không dám nghĩ
đến.
Thấy anh trầm tư Dương Ái Vân hỏi: “Đình, anh vẫn còn tự trách sao?”
“Đúng, anh trách mình quá ngu ngốc đã kỳ vọng quá nhiều, đáng lẽ anh nên buông bỏ từ sớm thì em đã không có việc gì. Ái Vân, anh hứa với lòng cũng hứa với em loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.” Sầm Cảnh Đình thâm trầm nói, lòng anh lại đau như cắt, không tài nào nguôi ngoai.
Dương Ái Vân cái hiểu cái không nhưng thấy anh lấy lại tinh thần cô đã yên tâm phần nào.
Lúc này phòng bệnh được mở ra, đi đầu là một vị bác sĩ sau đó là bốn cô y tá, trên tay ai cũng cầm theo dụng cụ ý tá.
Vị bác sĩ là nam, đeo kính, nhìn vô cùng trẻ tuổi sáng lạn, trên môi mang
theo nụ cười mở miệng: “Chào buổi sáng hai vị, tôi đến để thăm khám cho
vị thiếu phu nhân đây, vị thiếu gia này có thể rời đi một chút hay
không?”
Người đàn ông nhìn hai người nằm chung một giường đầy ý
vị. Dương Ái Vân có chút ái ngại định nói thì Sầm Cảnh Đình lên tiếng:
“Tôi không đi, khám.”
Giọng anh vừa lạnh lùng vừa mang theo điệu bộ ra lệnh, Dương Ái Vân có chút cạn lời với anh.
Vị bác sĩ kia lại chẳng tức giận mà nói: “Sầm Cảnh Đình, không ngờ cậu lại là người dính vợ như vậy.”