Dương Ái Vân đứng thinh lặng nhìn dung nhan của anh, biểu cảm cao ngạo
tự tin hàng ngày biến đi đâu mất thay vào độ là biểu cảm trông mong,
thấp thỏm. Cô không ngờ người đàn ông này lại có một bộ mặt đáng yêu như vậy, cho nên không nhịn được muốn nhìn thêm một chút.
Lại nói không thấy cô lên tiếng người nào đó đã bắt đầu sốt ruột gọi lên một tiếng: “Ái Vân.”
“Em đây, ông xã.” Dương Ái Vân không để anh chờ nữa tiến tới một bước kéo
gần khoảng cách của hai người rồi vươn tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt đối
diện khuôn mặt đang lo âu của anh mà nói: “Tấm lòng của em như thế nào
anh còn không rõ sao? Trước khi anh yêu em em đã trao con tim này cho
anh rồi. Em yêu anh, cho đến giờ phút này chỉ tăng không giảm, hai chữ
nguyện ý có cần phải nói ra không?”
Sầm Cảnh Đình nghe cô nói
không nhịn được ôm lấy eo mảnh khảnh của cô, đồng thời cúi người hôn lấy đôi môi đỏ rực như đóa hoa ly kia, quấn quýt dây dưa. Dương Ái Vân cũng chậm rãi đáp lại nụ hôn cháy bỏng của anh, mặc kệ mọi người xung quanh
hô hào, la hét, hai người nhắm mắt cảm nhận hơi thở ngọt ngào của đối
phương.
Chưa bao giờ Sầm Cảnh Đình cảm thấy trái tim mình xúc
động đến vậy, lần đầu tiên anh ngỏ lời trước một người con gái mà thấy
trong lòng bùng cháy như muốn phát nổ. Lúc trước quen Dương Ái Linh anh
cũng chưa từng có cảm giác này, chỉ có cô mới khiến anh phí tâm phí sức.
Lúc này hàng vạn trái bong bóng từ cung điện Buckingham bay lên bầu trời
Luân Đôn, sắc hồng của bong bóng hòa cùng màu xanh lam của bầu trời
khiến khung cảnh càng trở nên ấm áp, tràn đầy sắc màu của hy vọng, hạnh
phúc.
Ai cũng mong được một lần cùng người thương trải qua những
cung bậc của tình yêu. Ở đây có không ít đôi tình nhân hoặc cặp vợ chồng bị không khí ảnh hưởng, bọn họ cũng ôm lấy nhau trao nhau nụ hôn thắm
thiết, ngọt ngào nhất.
Thời gian như ngừng lại trong giây lát để chứng kiến cảnh tượng này.
Sau khi tách ra Dương Ái Vân thở nhẹ vài hơi, mặc dù chìm đắm trong hạnh
phúc nhưng không quên hỏi: “Vậy mấy mâm trầu cau bọn họ cầm là thế nào?”
Cô vẫn chưa hiểu dụng ý của anh, Sầm Cảnh Đình lại trịnh trọng nói: “Là dùng để hỏi cưới Ái Vân.”
Tên của cô được anh nhấn mạnh trong miệng.
Dương Ái Vân càng thêm kinh ngạc: “Hỏi cưới em? Nghĩa là sao? Không phải em đã là vợ anh rồi à?”
“Ừm, em đã là vợ anh, thế nhưng người anh cưới hỏi ban đầu là Dương Ái Linh, anh không muốn em chịu thiệt nên một lần nữa muốn chính thức cưới hỏi
em. Ái Vân, anh chuẩn bị không được chu đáo cũng không có người thân làm chứng, em không trách anh chứ? Nếu em không thích khi về nước anh sẽ
cưới hỏi em đàng hoàng, để mọi người ai cũng biết em là vợ anh.” Sầm
Cảnh Đình vừa chân thành vừa thấp thỏm nói, anh chỉ lo tạo bất ngờ cho
cô mà quên mất những nghi lễ cần có.
Dương Ái Vân nghe anh liên
tục nói thì mỉm cười: “Như này rất tốt, em thích thế này hơn, vả lại ai
nói không có người làm chứng, chẳng phải ở đây có rất nhiều người làm
chứng cho chúng ta sao?”
Nói rồi Dương Ái Vân buông anh ra đi tới cầm lấy míc được đặt trên cây đàn rồi quay trở lại cầm lấy tay anh nhìn công chúng dõng dạc nói: “Mọi người, tôi và chồng tôi đã kết hôn được
ba tháng nhưng hôm nay anh ấy mới chính thức ngỏ lời yêu và cưới tôi,
chúng tôi không quan trọng hình thức, hy vọng mọi người có mặt ở đây có
thể làm chứng cho tình yêu của chúng tôi, chúc phúc cho chúng tôi trăm
năm hạnh phúc, bách niên giai lão.”
Ở đây mọi người đa số là người bản xứ nên Dương Ái Vân nói bằng tiếng anh cho tất cả cùng hiểu.
Người phương tây vốn dĩ thoải mái, cởi mở, nghe cô nói bọn họ hưởng ứng vô
cùng nhiệt liệt, tất cả đều đồng thanh vang lên lời chúc phúc cho bọn
họ.
Dương Ái Vân mỉm cười hạnh phúc, cô lại nói nhỏ bên tai người đàn ông: “Anh nghe thấy không chúng ta được rất nhiều người chúc phúc,
chắc chắn em và anh sẽ nắm tay nhau đến khi răng long đầu bạc, nhắm mắt
xuôi tay.”
“Ái Vân, anh thật sự rất hạnh phúc, cảm ơn em đã đến bên đời anh.” Sầm Cảnh Đình tha thiết nói.
Dương Ái Vẫn cũng theo anh nói: “Còn em ngoài hạnh phúc ra thì cảm thấy vô
cùng thỏa mãn, bởi vì sự kiên trì của em cũng đã có hồi đáp.”
“Đã để em chờ lâu rồi.” Sầm Cảnh Đình ôm chặt cô hơn, bọn họ đi đến bước
này quả không dễ dàng, có nghi hoặc, tự ti, có hờn ghen, oán trách,
nhưng tất thảy những thứ này gộp lại vô hình tạo nên một tình yêu bền
bỉ, gắn bó.
Mọi chuyện xong xuôi Sầm Cảnh Đình ôm lấy cô đi đến
chiếc xe Bugatti của mình, đám người tránh qua hai bên cho bọn họ đi,
Phong Đại nhanh chóng mở cửa để anh lên xe.
Tài xế lái xe rời đi, mười ngón tay vẫn đan vào nhau không nỡ tách rời, chiếc xe chạy mãi lại dừng trước khách sạn Holy.
Vào phòng Sầm Cảnh Đình để cô ngồi trên đùi mình, còn anh ngồi tựa vào
giường, Dương Ái Vân thấy cảm xúc của anh thay đổi nên hỏi: “Tại sao lại đi gấp gáp vậy?”
Từ lúc rời cung điện Buckingham cô thấy anh có vẻ hấp tấp vội vàng, cô lại không đoán ra được nên chỉ có thể hỏi trực tiếp.
Sầm Cảnh Đình nhỏ giọng nói: “Không muốn người khác nhìn em quá nhiều, ai
cũng khen em xinh đẹp nhưng anh lại không thể nhìn thấy, Ái Vân, anh
ghen tị, anh cũng muốn nhìn thấy bộ dạng lúc này của em.”
Cô nghe ra được sự tiếc nuối trong giọng nói của anh, lại choàng cổ anh bảo:
“Vậy thì em cho anh một đặc quyền không ai có được.”
“Đặc quyền gì?” Anh thấp thoáng mong chờ.
“Đó chính là chạm, sờ, hôn.” Dương Ái Vân cầm lấy tay anh đặt lên mặt mình: “Đình, đặc quyền này ngoài anh ra không ai làm được cả, anh không cần
phải ghen tị, nói cho em biết anh có thích không?”
Cô vừa nói vừa đi chuyến tay anh xuống dưới, để bàn tay to lớn chạm hết thân thể mình.
Đáy lòng Sầm Cảnh Đình dấy lên sự kích động nhẹ nhẹ, giọng nói cũng trở nên trầm khàn, mãi mới nói được một từ: “Thích.”
Dứt lời Sầm Cảnh Đình không chờ đợi mà hôn lên môi cô, bàn tay cũng luồn ra sau từ từ cởi chiếc váy xuống. Không nhìn được cô là một nỗi tiếc nuối
trong lòng anh nhưng đổi lại anh được gần gũi, âu yếm cô. Có lẽ như vậy
là đủ rồi anh cũng không tham lam gì hơn.
Rời khỏi đôi môi Sầm
Cảnh Đình lại hôn lên bờ vai mỏng manh gầy gò của cô, anh cảm nhận được
vai cô run nhẹ một cái, Sầm Cảnh Đình tiếp tục cởi bộ váy xuống hôn lên
xương quai xanh, cẩn thận từng li từng tí.
Bờ môi mềm mại nóng bỏng của anh di chuyển khắp ngực cô, Dương Ái Vân bá lấy cổ anh nói khẽ: “Đình, chúng ta sinh con đi.”
Sầm Cảnh Đình kinh ngạc khi nghe câu nói này của cô, động tác cũng khẽ dừng.
Dương Ái Vân nhếch môi, bàn tay cởi từng nút áo sơ mi của anh, dần dần lộ ra
vòm ngực săn chắc, trắng mịn, cô không nhịn được sờ vào thân hình này,
ngón tay chậm rãi vuốt ve mơn trớn điểm đỏ trước ngực anh.
Sầm Cảnh Đình khẽ rên lên một tiếng: “Ưm.”
Dương Ái Vân hài lòng với biểu hiện này của anh, bàn tay lại từ từ vuốt nhẹ
dọc theo xương sườn của anh rồi lướt một vòng đến cơ bụng, vẽ vòng tròn, miệng lại nói: “Anh thích con trai hay con gái?”
“Hay là chúng
ta cố gắng sinh cả hai đi, một trai một gái, con trai kháu khỉnh giống
anh, con gái dễ thương giống em, khi đó gia đình bốn người chúng ta sẽ
nắm tay nhau đi dạo, thật hạnh phúc biết bao.”
Dương Ái Vân vừa nói vừa trườn tay xuống dưới chạm tới thắt lưng của anh, tại đây cô cũng xoa nhẹ một cái.
Sầm Cảnh Đình đã bị kích thích, bờ môi lại mím chặt.
Thấy anh như vậy, Dương Ái Vân quyết định đi sâu xuống dưới, kéo khoá quần của anh xuống.
Nơi nào đó đã bắt đầu rục rịch, Dương Ái Vân cảm nhận được sự nóng bỏng bất thường của người đàn ông, cô không chần chừ, bàn tay đưa thẳng vào bên
trong, từ từ chạm đến dục vọng của anh.
Sầm Cảnh Đình cảm nhận
được bàn tay của cô đã chạm vào nơi nào đó của mình theo bản năng bắt
lấy cổ tay cô, khuôn mặt anh đỏ bừng khàn giọng nói: “Đừng chạm vào nó,
cứ để anh làm là được.”
Dương Ái Vân hưng phấn ngừng động tác
giao lại cho anh, Sầm Cảnh Đình đẩy ngã cô xuống giường đè lên người cô, có chút khàn giọng nói: “Ái Vân, anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ sinh
con nhưng anh cũng rất mong chờ, dù con gái hay con trai anh đều sẽ yêu
thương nó, không để đứa nào phải uất ức, cả em nữa, Ái Vân.”
“Được, là anh nói đó.” Thấy anh đồng ý cô vô cùng vui vẻ, hôm nay niềm vui đã
tăng lên gấp đôi, bọn họ tiếp tục chìm đắm trong hương vị ái tình ngọt
ngào của mình.