Bà Tuyết căm phẫn nhìn Dương Ái Vân: “Ái Vân, chuyện cháu làm thì không
nên đổ lỗi cho người khác chứ, tùy tiện tìm một người giống mình đến rồi muốn nói thế nào cũng được sao? Ai mà biết có phải cháu có kiếm người
giả danh mình nhận hết tội hay không?”
Lời bà Tuyết cũng khiến
nhiều người ở đây nghi hoặc, hoang mang. Lâm Vĩnh An cũng dựa vào lời
của bà ta nói vào: “Đúng vậy, Dương Ái Vân, tôi chắc chắn 100% người đêm đó là cô, cô đừng có dùng thủ đoạn này để phủi sạch mọi chuyện, cô đã
là người của tôi rồi đừng hòng lấp liếm.”
Nhận lệnh Phong Đại ngấm ngầm đi đến chỗ Lâm Vĩnh An lén tiêm cho hắn một
liều thuốc khiến người không thể nhúc nhích cũng không nói chuyện được.
Đến giờ phút này rồi bà Tuyết vẫn còn muốn dìm cô xuống vực thẳm cho bằng
được, Dương Ái Vân nhoẻn miệng cười, không nhanh không chậm nói: “Dì
Tuyết, đáng lẽ phải là tôi nói với dì câu này mới đúng, chuyện mình làm
ra thì đừng có chối, trong tay tôi có đầy đủ chứng cứ đấy, chỉ một lát
đây thôi cảnh sát sẽ đến đây bắt kẻ chủ mưu, dì cứ chuẩn bị tâm lý đi.”
“Chứng cứ, chứng cứ gì chứ, Ái Vân, cháu đừng có ra vẻ dọa người khác.” Bà Tuyết có vẻ chột dạ nhưng vẫn rất cứng miệng.
“Tôi không rảnh để dọa dì.” Dương Ái Vân lạnh lùng sau đó lại bảo: “Các vị,
không phải các người muốn biết chân tướng sự việc sao? Tôi chính là
người đã mời các vị đến đây, mục đích vô cùng đơn giản, tôi muốn vạch
trần kẻ chủ mưu làm ô uế thanh danh của tôi.”
Đám phóng viên
người nào người nấy đã chuẩn bị tinh thần lẫn đạo cụ ghi hình, tin tức
tối nay không khỏi là một tin hot khiến lượng xem tăng lên vù vù. Dường
như ai cũng cầm chiếc điện thoại của mình theo dõi vụ này.
Dương
Ái Vân thấy sắc mặt bà Tuyết dần trở nên co quắp thì nói tiếp: “Đêm qua
tôi cùng chồng đến sân bay thì nhận được cuộc gọi của bà Tuyết, bà ấy
cầm trong tay vài kỷ vật của mẹ tôi bảo tôi đến lấy. Tất nhiên tôi nôn
nao muốn nhìn thấy những kỷ vật này nên đã đến điểm hẹn là khách sạn Nam Á. Nào ngờ bà ta lại bôi thuốc mê lên những tấm ảnh này khiến tôi ngất
đi. Tỉnh dậy tôi đã thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ có sự hiện
diện của Lâm nhị thiếu gia.”
Đám người vừa kinh ngạc vừa chăm chú lắng nghe, đương nhiên không quên ghi hình.
Dương Ái Vân không màng đến hành động của bọn họ nói tiếp: “Tôi bị trúng
thuốc mê nhưng không phải là quá nhiều tinh thần vẫn còn tỉnh táo. Biết
mục đích của bà Tuyết là gì tôi đã đánh ngất Lâm nhị thiếu gia rồi rời
đi, tôi không vạch trần bà ta ngay lúc đó là vì chồng tôi còn đang đợi ở sân bay, tôi không thể vì vài chuyện râu ria mà để anh ấy phải chờ lâu
được. Thế nhưng tôi đi cũng không thuận lợi, bà Tuyết đã ra lệnh cho vệ
sĩ chặn đường tôi lại, cùng lúc đó đưa người thế thân đến chỗ Lâm nhị
thiếu gia quay phim.”
“Hừ! Tất cả là bịa đặt, Dương Ái Vân, cô bớt dựng chuyện lại.” Bà Tuyết không nhịn được quát lên một câu.
Dương Ái Vân lười nói với bà ta chỉ bảo: “Chỗ tôi đánh nhau với đám vệ sĩ của bà có camera không biết bà có để ý điểm này không? Trích xuất camera
đối chiếu thời gian không phải là rõ ràng sao? Còn nữa, tên bác sĩ phẫu
thuật thẩm mỹ cho cô gái này cũng đã khai báo ra người trả tiền cho cuộc phẫu thuật này. Thêm vào đó việc bà thuê người giết cô ta diệt khẩu tôi cũng có đầy đủ chứng cứ và nhân chứng, bà còn muốn nói gì không?”
“Không, không phải như thế, cô làm sao, làm sao có thể…” Bà Tuyết có chút hoảng loạn, bà ta đâu có ngờ mọi chuyện bị đảo ngược thế này.
“Theo
lời cô nói mọi chuyện là do Dương phu nhân gây ra sao? Những chứng cứ mà cô nói có thể phơi bày cho mọi người cùng biết không? Cô nói miệng như
thế cũng không xác thực lắm.” Một phóng viên đột nhiên đưa ra vấn đề.
Cả đoàn người cũng ào ào hùa theo: “Đúng đấy, cô nói chứng cứ thôi chưa đủ cần phải xác minh rõ ràng chứ.”
“Thật ồn ào.” Sầm Cảnh Đình nhíu mày hỏi: “Lý Tuấn Phong còn chưa đến sao?”
Trước khi đến đây anh đã liên hệ với Lý Tuấn Phong để giải quyết cho xong sự việc, ấy vậy mà người còn chậm chạp chưa đến.
Sầm Cảnh Đình dứt lời thì vừa vặn nghe thấy tiếng còi của xe cảnh sát. Đám người cũng bị tiếng này gây sự chú ý.
Rất nhanh vài chiếc xe đặc dụng đã dừng trước nhà họ Dương, Lý Tuấn Phong
cùng vài đặc vụ bước xuống xe, đầu tiên hắn đi đến chỗ Sầm Cảnh Đình vỗ
vai anh một cái: “Người anh em, hình như cậu đang nhớ tôi phải không?”
“Tránh ra.” Sầm Cảnh Đình trầm giọng nói đồng thời nghiêng người tránh né đụng chạm của người này.
Lý Tuấn Phong đã quá rành tính cách của người này, hắn lại nhìn Dương Ái
Vân bảo: “Lại gặp cô rồi, không ngờ có ngày Sầm Cảnh Đình lại vì một
người phụ nữ mà liên tục tìm đến tôi, xem ra cô rất đặc biệt với cậu
ta.”
Dương Ái Vân khách sáo chào hỏi: “Xin chào, tôi đã nghe Đình nói về anh, anh là Lý Tuấn Phong?”
“Đúng vậy, cô đúng là có bản lĩnh.” Lý Tuấn Phong nói đầy ẩn ý.
Ngay lập tức một giọng nói trầm thấp vang lên: “Lý Tuấn Phong tôi không bảo cậu đến đây nói chuyện phiếm.”
Lý Tuấn Phong đang đánh giá Dương Ái Vân lại nghe giọng nói của người bên
cạnh hắn đành rời sự chú ý, cười như có như không nói: “Tôi biết rồi,
tôi đi làm nhiệm vụ đây, người anh em, cậu lại động tình.”
Câu
nói cuối cùng Lý Tuấn Phong chỉ nói nhỏ bên tai Sầm Cảnh Đình, sau đó
hắn đi đến trước mặt bà tuyết chậm rãi nói: “Chào bà, chúng tôi nhận báo án từ Sầm thiếu phu nhân, cô ấy tố cáo bà tội mưu hại, phiền bà theo
chúng tôi lên phường một chuyến.”
“Không, tôi không đi đâu cả, tôi không phạm tội, các người muốn bắt người phải có chứng cứ.” Bà Tuyết sợ hãi lui ra sau.
Lý Tuấn Phong lại bảo: “Mọi chứng cứ đã có ở phường, dĩ nhiên chúng tôi sẽ không bắt người vô cớ, mong bà hợp tác nếu không chúng tôi sẽ dùng biện pháp cưỡng chế.”
“Không, không ai có thể bắt tôi, đừng, đừng đến gần đây, người đâu, mau, mau đóng cửa lại, không cho bọn họ vào đây.”
Bà Tuyết tính chạy vào nhà thì Lý Tuấn Phong nhanh chóng ra hiệu cho hai viên cảnh sát.
Bọn họ nhanh chóng đi đến bắt lấy bà ta, cưỡng
chế đưa đi. Bà Tuyết bị còng tay sợ hãi vô cùng liên tục la hét: “Thả,
thả tôi ra, tôi không phạm pháp, các người không được bắt tôi.”
Tiếng la của bà Tuyết làm oanh động cả biệt thự. Đúng lúc này có một giọng nói vang lên: “Xảy ra chuyện gì?”
Bà Tuyết nhìn thấy ông Thanh đến như vớ được phao cứu sinh vội nói: “Anh ơi cứu em, bọn họ muốn bắt em đi.”
Ông Thanh không hiểu cái gì, ông ta ở trong phòng nghe quản gia báo lại mới chạy xuống đây, không ngờ lại nhìn thấy cảnh này.
“Ai nói cho tôi chuyện gì đang xảy ra trước nhà tôi, anh cảnh sát, tại sao
lại bắt vợ tôi?” Ông Thanh hỏi đám người lại nhìn Lý Tuấn Phong.
Hắn không nhanh không chậm nói: “Vợ ông phạm tội âm mưu hãm hại người khác, mà người đó lại chính là con gái của ông, chúng tôi có đầy đủ nhân
chứng và vật chứng nên mời bà ta lên phường. Có điều bà ta có vẻ sợ hãi
không nhận tội chúng tôi chỉ có thể cưỡng chế.”
“Sao, sao lại có chuyện này?” Ông Thanh không tin vào những gì mình nghe thấy, ánh mắt trợn trừng nhìn về phía Dương Ái Vân.
Cô cũng nhìn ông nhưng ánh mắt không có chút cảm xúc nào. Nhân lúc này Lý
Tuấn Phong cho người áp giải bà Tuyết lên xe mặc bà ta la hét.
Thấy sự việc đã giải quyết xong Sầm Cảnh Đình bảo: “Về nhà thôi, em cũng mệt mỏi rồi, mọi chuyện còn lại sẽ có người xử lý ổn thỏa.”
“Vâng.” Dương Ái Vân nghe anh, cô đã làm xong chuyện của mình tất nhiên không có lý do ở lại đây nữa.
Thế nhưng dường như đám phóng viên vẫn còn chưa chịu thôi tiếp tục nói:
“Sầm thiếu phu nhân, cô còn chưa nói rõ những chứng cứ mà cô thu thập
được, có thể nói nói chi tiết hơn không?”
“Các vị, cảnh sát đã
đến đây rồi tôi tin chắc họ sẽ cho các vị một câu trả lời thỏa đáng,
không cần tôi phải nói nhiều.” Nói rồi cô cùng anh lên chiếc Bugatti của bọn họ, bỏ lại những thị phi, ồn ào phía sau.
Trong tiếng ồn ào
có tiếng gọi với của ông Thanh nhưng cô bỏ mặc ngoài tai không muốn để
ý, mẹ mất, tình cảm cha con giữa cô và ông Thanh từ lâu cũng không còn
sót lại bao nhiêu, từ giờ cô và nhà họ Dương chẳng còn bất cứ quan hệ
nào nữa.