“Tiếp tục.” Sầm Cảnh Đình trầm giọng nói đồng thời rút vật kia ra, Dương Ái Vân không hiểu ý anh thì phút sau Sầm Cảnh Đình bỏ cái chăn ra quấn
vào người cô rồi bế cả người lẫn chăn trên tay một đường đi đến tủ quần
áo bên kia.
“Mở cửa tủ ra, phía sau có một cái nút màu xanh em hãy bấm vào đó.” Sầm Cảnh Đình hướng dẫn cho cô.
Dương Ái Vân mơ hồ làm theo, khi cô bấm vào cái nút bỗng nhiên bức tường bên
cạnh mở ra, cô có chút kinh ngạc nhìn anh: “Cảnh Đình, đây là…”
“Căn phòng bí mật, chúng ta sẽ tiếp tục ở đây, tôi nói rồi sẽ không làm em
thất vọng.” Sầm Cảnh Đình hôn lên tóc cô một cái mới từng bước đi về
phía bức tường kia, anh dường như rất thông thạo đường đi nên cứ thế mà
bước vào bên trong, cũng không cần cô lên tiếng chỉ dẫn.
Trong
phòng chỉ có một ánh đèn mờ Dương Ái Vân không nhìn rõ cái gì, chỉ biết
Sầm Cảnh Đình đặt mình lên một cái giường khá rộng rãi không kém ngoài
kia là bao.
Lúc này anh giật cái chăn trên người cô ra ném thẳng
qua một bên, đang định đưa vật kia của mình vào bên trong thì động tác
hơi khựng lại, không thể không nói sự xuất hiện của bà Nhung khiến anh
trở nên tức tối ngay cả dục vọng cũng bị dập tắt.
Thấy anh đang
hùng hổ bỗng nhiên bất động cô hoang mang nhìn xuống, khi thấy vật kia
của người đàn ông cô đã hiểu ra mọi chuyện, không khỏi nín cười trong
thầm lặng.
Thế nhưng giọng cười của cô vẫn trót lọt vào tai Sầm Cảnh Đình, anh thẹn quá hóa giận nói: “Em dám cười tôi?”
“Em không có.” Dương Ái Vân tiếp tục nén cười, nghiêm túc nói.
Sầm Cảnh Đình lại đấm mạnh xuống nệm một cái: “Chết tiệt.”
“Có cần em giúp anh không? Dẫu sao đêm nay vẫn còn dài.” Dương Ái Vân ôm cổ người đàn ông nói khẽ bên tai anh.
“Dương Ái Vân, em coi thường tôi?” Sầm Cảnh Đình nghiến răng nói.
Biết mình đang đả động đến lòng tự tôn của người đàn ông, cô nhỏ nhẹ bảo:
“Không hề! Anh nhạy cảm quá rồi đó, nơi nào cũng em anh cũng chạm hết
rồi giờ đổi lại em chạm một chút thì có làm sao?”
Nói rồi không để anh cho phép cô đã nhanh chóng cầm lấy vật kia, cứ thế vuốt ve lên xuống, muốn làm nó thức tỉnh lại.
Bàn tay của cô mềm mại, nhỏ nhắn lại vô cùng trơn mượt, chỉ vài động tác nhỏ đã khơi mào lại dục vọng của anh.
Dương Ái Vân thấy anh có phản ứng tiếp tục di chuyển bàn tay của mình sau đó
vòng xuống dưới chạm nhẹ vào hai quả bóng khẩy khẩy vài cái, vật trong
tay cô càng lúc càng cứng cáp, to lớn.
“Hit…” Sầm Cảnh Đình hít
mạnh một hơi dục vọng dường như dâng cao khiến anh muốn phát điên, thân
thể cũng run nhẹ, khi Dương Ái Vân tính đưa tay lên trên vân vê thêm một chút nữa thì bị một bàn tay to lớn bắt lấy cổ tay.
Giọng nói khàn khàn của Sầm Cảnh Đình vang lên: "Dương Ái Vân, ai dạy em điều này?”
Khuôn mặt của anh vừa ửng đỏ vừa tối sầm, cô không khỏi mỉm cười nói: “Làm gì có ai dạy chứ, em đọc truyện xem phim thì biết thôi."
“Em còn xem phim cơ à?” Sầm Cảnh Đình càng thêm nắm chắc tay cô, cố nhẫn nhịn dục vọng cao trào bên dưới.
Dương Ái Vân thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, xem cũng không phạm tội, ngược
lại là anh, có phải anh đã làm chuyện này với Dương Ái Linh rất nhiều
lần rồi không?”
Động tác của anh có chút thuần thục, không biết
trước đó anh đã khiến Dương Ái Linh điên lên bao nhiêu lần, cứ nghĩ đến
việc hai người từng quấn quýt với nhau lòng cô lại vô cùng khó chịu, mặc dù đó đã là quá khứ rồi.
Trong lúc Dương Ái Vân còn đang mủi
lòng thì giọng nói của Sầm Cảnh Đình lại vang lên bên tai cô: “Tôi và cô ta chưa từng làm chuyện này, em là người đầu tiên cũng là người cuối
cùng của tôi.”
Nghe vậy Dương Ái Vân vô cùng chấn động, đương
nhiên còn có rung động trong đó, trong lòng vui mừng ngoài miệng thì
bảo: “Nói dối, anh quen Dương Ái Linh lâu như vậy dáng người cô ta lại
không tệ, anh có thể chỉ xem mà không làm gì sao?”
Nghe được mùi
chua trong giọng điệu của cô anh khẽ bảo: "Tôi thiển cận đến vậy sao?
Tôi có nguyên tắc của mình, nếu chưa cưới sẽ không vượt quá giới hạn.”
Hơn nữa khoảng thời gian quen Dương Ái Linh anh cũng khá bận rộn, hai người cùng lắm chỉ dừng ở việc hẹn hò, anh cũng chưa bao giờ có ý định làm gì cô ta, chuyện hợp hoan này anh chỉ muốn thực hiện trong đêm động phòng.
Không nghĩ anh còn có nguyên tắc này, Dương Ái Vân không kìm được vui sướng lại hỏi lần nữa: “Thật sự chỉ có mình em thôi sao?”
“Ừm, có cần tôi thề không?” Thấy cô còn mơ hồ về lời nói của mình anh trực tiếp hỏi.
“Không…”
“Trên dưới có trời đất chứng giám Sầm Cảnh Đình tôi xin thề lần đầu tiên của
tôi đều thuộc về Dương Ái Vân, nếu có nói dối trời tru đất diệt.”
Một lần nữa Sầm Cảnh Đình ngắt lời của cô thốt lên lời thề, Dương Ái Vân
lại bị lời thề của anh làm cho cảm động, cô không nghĩ anh lại lặp lại
lời thề của mình.
“Anh… Em cũng đâu bắt anh phải thề, anh cần gì phải…”
“Tôi chỉ muốn em yên tâm, hơn nữa em đã dùng chân thành đối đãi với tôi thì
tôi đương nhiên cũng muốn dùng lòng thành đáp trả em. Ái Vân, tôi biết
em đang nghĩ gì, tôi sẽ không để em phải chịu thiệt thòi, em không thích dùng đồ của người khác tôi nhớ rõ, ngoài nụ hôn đầu ra thì con người
tôi hoàn toàn mới, em không chê chứ?” Sầm Cảnh Đình tha thiết nói cùng
cô.
Dương Ái Vân ôm lấy mặt anh thì thào: “Chê, chê anh quá chậm chạp, nói nhiều như vậy chi bằng anh hành động chứng minh xem.”
Sầm Cảnh Đình bị cô khiêu khích hai mắt khẽ híp, súng đã lên đạn anh cũng
không do dự dự nữa, lại một lần nữa đi thẳng vào bên trong cô, lần này
có vẻ thuận lợi hơn một chút.
Khi hai người kết hợp Sầm Cảnh Đình cũng đan mười ngón tay với cô, trước khi động anh bảo: “Không cần kìm
nén tiếng rên, tôi muốn nghe.”
Dương Ái Vân cười nhẹ: “Cái này à, còn phụ thuộc vào anh.”
Cô vừa dứt lời Sầm Cảnh Đình trực tiếp động một cái, Dương Ái Vân chưa kịp phản ứng đã kêu lên một tiếng: “A…”
Sầm Cảnh Đình hài lòng bảo: “Yên tâm, đêm nay tôi cho em rên đủ mới thôi.”
“Anh…”
Sầm Cảnh Đình thúc cú đầu thấy cô không phản ứng quá mãnh liệt lại cứ thế
tiếp tục hành động của mình, ban đầu nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng càng về sau anh lại càng kích động hơn, mà cánh hoa của cô cũng bao bọc chặt
chẽ vật nam tính của anh như không muốn nó rời đi. Điều này làm Sầm Cảnh Đình thêm cuồng dã, cứ như sấm chớp mưa giông, khiến cho chiếc giường
không khỏi lay động theo tiết tấu này.
Cứ mỗi lần như thế Dương
Ái Vân lại không nhịn được rên nhẹ bên tai anh, sự ma sát kịch liệt của
anh khiến bên trong cô như bị đảo lộn, các dây thần kinh căng giãn liên
tục, cô chẳng còn biết cái gì ngoài từng đợt khoái cảm mà anh mang tới.
Sầm Cảnh Đình càng về sau càng khó làm chủ tốc độ của mình, thắt lưng
chuyển động khiến vật nam tính bên trong cửa động thần bí đưa ra thụt
vào liên tục, thậm chí là đâm sâu vào trong.
“Cảnh, Cảnh Đình, từ từ thôi…” Dương Ái Vân khó lòng theo được nhịp độ của anh, uốn éo thân
mình, đôi gò bồng đào cũng nảy lên từng nhịp, vừa vặn đưa sát bên miệng
Sầm Cảnh Đình,
Anh thuận thế ngậm lấy nụ hoa bên phải của cô, nó
lại bị anh mân mê day cắn một hồi, cái lưỡi cũng đưa ra vẽ một vòng tròn trên đó rồi đẩy qua đẩy lại khiến nó càng trở nên đỏ thắm, đợi thời cơ
đến Sầm Cảnh Đình mút mạnh một cái, theo đó bên dưới cũng đẩy mạnh súng
ống của mình vào tận nơi sâu thẳm nhất.
“Ưm… Ưm …” Trên dưới đều
bị anh tập kích mãnh liệt Dương Ái Vân không khỏi muốn hét lên: “A…
Cảnh… Cảnh Đình… Em, em sắp, sắp không chịu được.”
Sầm Cảnh Đình
cũng không nhịn được, phút cuối anh đẩy mạnh vào trong một cái khiến hai người dính sát vào nhau không một khe hở, một dòng chảy tinh túy cứ thế bắn sâu vào bên trong, mà Dương Ái Vân cũng cảm nhận được từ bụng dưới
mình có một dòng nước ấm chảy ra.
Cả hai lên đến cao trào cùng hét lên một tiếng: “A…”
Sự khoái cảm mãnh liệt qua đi, cả cô và anh đều thở hồng hộc, Sầm Cảnh
Đình đưa tay lên vuốt nhẹ tóc mái của cô lại cảm nhận được mồ hôi cô
thấm đầy trên trán.
“Em ổn chứ?” Sầm Cảnh Đình hỏi nhỏ.
Dương Ái Vân thở có chút dồn dập ừm một tiếng: “Ban đầu hơi đau nhưng về sau em thấy khá tốt.”
“Vậy tôi làm một lần nữa nhé?” Anh vừa dứt lời thì vật nào đó bên trong cô
lại tiếp tục nóng bóng, làm xong anh vẫn chưa rút ra mà còn giữ nguyên
như vẫn còn cảm thấy lưu luyến.
Dương Ái Vân không có ý kiến bảo: “Tùy anh.”
Nhận được câu trả lời của cô anh tiếp tục lần hai của mình, lần này dường
như lâu hơn một chút một chút, khoái cảm cũng da diết mà cao trào hơn.
Đêm đó Dương Ái Vân bị anh khơi mào mọi điểm nhạy cảm, tiếng rên rỉ cùng
hơi thở dồn dập của cô vang lên khắp phòng, chỉ có Sầm Cảnh Đình mới có
thể nghe thấy, anh vô cùng hài lòng, đến khi thỏa mãn Dương Ái Vân cũng
gần như cạn kiệt sức lực, muốn ngất xỉu trong lòng anh.
Sầm Cảnh Đình có chút đau lòng nhẹ nhàng ôm cô vào lòng cùng nhau nhắm mắt chờ bình minh rực sáng,
Dương Ái Vân mơ màng nở nụ cười nơi khóe miệng, cuối cùng họ cũng trao cho nhau giây phút tuyệt vời nhất.