Một lát sau chủ quán đưa đồ ăn tới, Dương Ái Vân gắp thêm thịt vào tô của anh lại nghe bàn bên kia nói chuyện.
“Anh xem cô gái kia thật xấu không ngờ lại quen được một anh chàng cực phẩm
thế kia, chậc chậc, đúng là tốt số.” Người lên tiếng là một cô gái.
Chàng trai đối diện cô ta lại bảo: “Đúng là xấu thật.”
“Mà người đàn ông kia em nhìn quen mắt lắm hình như gặp ở đâu rồi.”
“Em lúc nào thấy đàn ông đẹp cũng quen sao?”
“Em nói thật mà… Phải rồi, anh ta là Sầm đại thiếu gia.” Cô gái đột nhiên hô lên.
Chàng trai có chút giật mình lại bảo: “Em không nhìn nhầm chứ, Sầm đại thiếu gia là ai sao có thể đến đây?”
“Em chắc chắn, không phải anh ta có một người vợ xấu xí tên Dương Ái Vân sao, người phụ nữ kia khẳng định là cô ta.”
“Haiz, chồng mù vợ xấu đúng là hợp đôi.”
“Còn không phải sao, Sầm đại thiếu gia mù mới cưới Dương Ái Vân, nếu không xấu như cô ta ai mà thèm lấy.”
Hai người anh một câu tôi một câu tuy nói rất khẽ nhưng hiển nhiên vẫn bị
nghe thấy, Sầm Cảnh Đình bỗng chốc trở nên trầm lặng, lại bảo: “Đi chỗ
khác.”
“Sao phải đi chứ, đồ ăn cũng gọi ra rồi, lẽ nào anh khó chịu lời nói của bọn họ sao? Ở đâu cũng sẽ có những lời đàm tiếu, dị nghị như thế, dù có vào nhà hàng sang trọng bọn họ không nói cũng sẽ nhìn chúng ta bằng ánh mắt khinh miệt, nếu cứ để ý rồi khó chịu thì sao dám ra đường đây.” Dương
Ái Vân thản nhiên nói lại gắp thịt vào tô của anh.
“Cô không để ý thật sao?” Anh không an lòng hỏi, thực ra anh không khó chịu bọn họ nói mình mù mà khó chịu bọn họ nói cô xấu.
Dương Ái Vân một lần nữa thản nhiên nói: “Không để ý, chỉ để ý anh thôi, cho
nên ông xã à anh đừng có quan tâm miệng thiên hạ nữa, mau ăn đi.”
Sầm Cảnh Đình nghe ra ý cười của cô, thấy cô thật sự không bận lòng những lời nói kia anh mới yên tâm.
Ăn xong Dương Ái Vân lại đề nghị đi dạo, anh cũng không từ chối, gần quán
ăn có một cây cầu dành cho người đi bộ, hai người cùng đi lên cây cầu
đó, đến giữa cầu Dương Ái Vân bỗng nhiên dừng lại.
Suốt dọc đường cô không nói gì khiến Sầm Cảnh Đình có chút lo lắng hỏi: “Dương Ái Vân cô đang nghĩ gì?”
Dương Ái Vân dừng bước khiến anh cũng dừng theo, cô chậm rãi nói: “Cảnh Đình, lời ngỏ chiều nay không phải em nhất thời xúc động mà nói ra, em thật
sự thích anh nên mới tỏ tình, đây cũng là lần đầu tiên em nói ra lời này với một người đàn ông, em biết trong lòng anh còn nhiều băn khoăn nhưng em vẫn muốn nhận được câu trả lời sớm, có được không?”
Cô vừa
nói vừa nhìn anh chăm chú: “Anh đối với em thế nào thì cứ nói cho em
biết, không thích cũng được, anh nhất định phải nói ra, Dương Ái Vân em
sẽ không ép buộc anh.”
Sầm Cảnh Đình nghe cô nói tâm tình lặng xuống trong lòng càng thêm phức tạp.
“Tôi chưa thể đáp lời cô ngay, Dương Ái Vân, tôi…”
“Cảnh Đình, anh không cần phải nói gì nhiều, khi nào rõ ràng đáp án thì nói
cho em.” Dương Ái Vân không muốn làm khó anh, dù sao chuyện tình cảm ép
cũng không được.
…………………
Trong một cứ địa ở phía đông
thành phố hai người đàn ông ngồi đối diện với nhau trong một căn phòng
kín, xung quanh có vài người mặc tây trang đen và hai người đứng nghiêm
trang canh cửa.
Người đàn ông mặc trên người bộ đồ đơn giản khuôn mặt điển trai phong trần nhìn người trước mặt nở nụ cười nửa vời: “Cuối cùng cậu cũng chịu xuất hiện sao? Nhận được cuộc gọi của cậu tôi rất
bất ngờ đấy.”
“Tôi muốn nhờ cậu một chuyện.” Người đối diện trầm giọng lên tiếng, thẳng thắn đi vào vấn đề.
“Ồ, tôi cũng đoán như vậy.” Người đàn ông gõ từng nhịp lên bàn quan sát đối phương: “Nói đi, là chuyện gì mà khiến cậu triệu tập tôi đến đây?”
“Chuyện này có liên quan đến Mắt Ưng.”
“Mắt Ưng.” Người đàn ông nghe cái tên có vẻ cau mày, “Cậu hơn một năm nay
không đi ra ngoài sao lại dính dáng đến Mắt Ưng rồi hả?”
“Chuyện có chút phức tạp, Tuấn Phong, trong đây còn liên quan đến một vụ án tôi mới nhờ đến cậu.”
“Cái gì? Còn vụ án nữa sao?” Lý Tuấn Phong kinh ngạc, “Mẹ kiếp, Sầm Cảnh
Đình, không gặp cậu thì thôi vừa gặp một cái cậu lại đưa một vụ án cho
tôi là sao? Mặc dù anh đây là cảnh sát hình sự nhưng không phải vụ án
nào cũng có thể can thiệp đâu.”
“Cậu có giúp hay không?” Sầm Cảnh Đình nghiêm túc hỏi.
“Muốn anh đây giúp cậu cũng phải nói sự tình trước, tôi còn chưa biết chuyện
gì đâu.” Lý Tuấn Phong lườm người trước mắt một cái lại quên mất anh
không thể nhìn thấy.
“Khải Nam.” Sầm Cảnh Đình gọi người tới.
Khải Nam ở bên ngoài đi vào trên tay còn cầm một xấp hồ sơ, đến nơi hắn lại
đặt lên bàn, Lý Tuấn Phong thản nhiên cầm lên lướt qua một lượt, càng
xem biểu cảm càng đa màu đa dạng, sau đó bỏ xấp tài liệu xuống chắp tay
lên gối hỏi: “Người phụ nữ này có liên can gì đến cậu?”
“Mẹ vợ tôi.” Sầm Cảnh Đình không lạnh không nhạt nói.
“Mẹ vợ câu?” Lý Tuấn Phong lại bất ngờ lần thứ hai.
Lúc Sầm Cảnh Đình đám cưới hắn đang xử lý một vụ án ở thành phố bên cạnh
không thể về dự được, lại nói lâu nay bọn họ cũng không liên lạc với
nhau mà hắn là một cảnh sát cũng không có thời gian để ý đến nhiều
chuyện ngoài công việc, tin tức về Sầm Cảnh Đình hắn chỉ nghe được một
hai cũng không biết quá rõ ràng.
Hắn trầm tư một lát lại hỏi:
“Vậy cậu muốn tôi làm gì, mẹ nó, Mắt Ưng định qua mặt cảnh sát sao? Xử
lý sạch sẽ vụ án còn đem nghi phạm đi.”
“Tôi chỉ cần cậu phối hợp, trước tiên đưa mẹ vợ tôi ra ngoài sau đó cậu cứ làm theo lẽ thường.”
“Hừm, chúng ta không có chứng cứ Mắt Ưng đưa người đi muốn đòi người cũng
khó, mà vụ án cậu nói không ai biết nên không thể lập thành bản án, rốt
cuộc đám người Mắt Ưng muốn làm gì.”
Sầm Cảnh Đình cũng không
đoán được mục đích của bọn chúng, anh bảo: “Chuyện này tôi đã có sắp
xếp, Tuấn Phong, lúc cần thiết cậu chỉ cần ra mặt là được.”
“Tốt
thôi, anh đây nghe theo cậu.” Mặc dù còn nhiều nghi hoặc nhưng là bạn bè lâu năm Lý Tuấn Phong cũng tin tưởng người trước mắt.
Lúc này điện thoại của Sầm Cảnh Đình đột nhiên vang lên, anh nhanh chóng nghe máy: “Chuyện gì?”
“Thiếu gia, thiếu phu nhân đến Mắt Ưng rồi.” Bên kia giọng điệu vội vàng của Phong Đại vang lên.
Sầm Cảnh Đình nghe vậy siết chặt điện thoại nói: “Ai cho phép cô ấy đến đó, không phải tôi đã bảo cậu để ý cô ấy sao, cậu đang làm cái gì.”
“Thiếu phu nhân nhận được một cuộc gọi sau đó tức tốc rời đi, tôi không cản
được, cô ấy lợi hại hơn tôi.” Phong Đại đáng thương nói, mắt lại nhìn
chiếc xe BMW phía trước.
“Chết tiệt.” Sầm Cảnh Đình cúp điện thoại.
Lý Tuấn Phong chưa từng thấy Sầm Cảnh Đình tức giận như vậy lại hỏi: “Có chuyện sao?”
“Ừm, tôi đến Mắt Ưng một chuyến.” Dứt lời anh cũng đứng dậy tức tốc rời đi.
Sòng bạc Mắt Ưng.
Dương Ái Vân đến nơi được hai vệ sĩ đưa đến một căn phòng bí mật, lần đầu
tiên đến một sòng bài lớn cô cũng không quá tò mò trong lòng chỉ lo lắng cho mẹ mình.
Hai tiếng trước Dương Ái Vân nhận được cuộc gọi từ
một người đàn ông xa lạ, ông ta tự xưng là chủ sòng bạc và quan trọng là ông ta đang giữ mẹ cô, muốn cô phải đích thân đến đây một chuyến nếu
không tính mạng của mẹ cô sẽ không được đảm bảo.
Dương Ái Vân vì
lo cho mẹ nên không suy nghĩ được nhiều vội vàng chạy đến đây, không ngờ đến nơi đã có người chờ sẵn cô ngoài cửa.