Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 1: Tôi là Dương Ái Vân


trướctiếp

Khách sạn Sầm Gia, thành phố Dạ Lan.

Trong căn phòng lớn được bài trí một màu đỏ rực có một đôi người đang hiện diện ở đây. Người nam khoác lên mình bộ âu phục màu trắng phẳng phiu, vừa lịch lãm vừa phong độ, kết hợp với khuôn mặt điển trai sáng lạn, khiến nhiều thiếu nữ ao ước.

Bên cạnh anh là một cô gái mặc váy cưới trắng tinh, trang điểm vô cùng tinh tế nhưng vẫn không che giấu được vết bớt hình cánh sen bên má phải, ngược lại má trái của cô lại trắng trẻo không tì vết.

Hai người ngồi cạnh ở trên giường, cô gái nhìn khuôn mặt của chồng mình, đôi mắt anh còn có thêm một gọng kính màu đen. Sở dĩ có gọng kính này bởi vì anh là một tên mù

Lúc này, Sầm Cảnh Đình mới mở mắt kính ra, vì không muốn người khác nhìn thấy sự khiếm khuyết của mình nên anh phải dùng kính để che đậy.

Đã không còn ai Dương Ái Vân mới có dịp nhìn kỹ người đàn ông này, mi thanh mục tú, đường nét rõ ràng, góc cạnh, sống mũi cao thẳng, hơi thở toát lên sự quý khí khó tả, chỉ trừ đôi mắt không được linh động ra mọi thứ đều hoàn hảo không có điểm chê.

Đây không khác nào chàng soái ca trong mơ của thiếu nữ. Thiết nghĩ nếu không vì đôi mắt có khi anh đã bước lên đỉnh cao của nhân sinh từ lâu rồi.

“Ái Linh, cuối cùng anh cũng cưới được em rồi, em biết không, anh chờ ngày này rất lâu.” Giọng nói của người đàn ông vang lên khiến Dương Ái Vân hồi hồn, cô thôi đánh giá anh, lại cảm nhận được bàn tay đang sờ má mình.

Nhìn sự chân thành và hoan hỷ trong giọng điệu và nét mắt của anh cô nhất thời không biết phải nói gì nên chọn im lặng.

Sầm Cảnh Đình không nghe cô nói lại một lần nữa lên tiếng: “Ái Linh, em nói gì đi được không?”

Dương Ái Vân định im lặng đến phút cuối nhưng tình cảnh lại không cho phép, cô nhất thời thốt lên một tiếng: “Cảnh Đình.”

Vừa nghe thấy giọng nói sắc mặt của Sầm Cảnh Đình hơi đổi, lại không xác định hỏi: “Ái Linh, là em phải không?”

“Ừm.” Dương Ái Vân chỉ thốt một chữ, cô thay Dương Ái Linh gả cho người này thì đương nhiên chính là cô ta. Lại không dám nói thêm một câu, sợ bị lộ.

“Thật sự quá tốt rồi, Ái Linh, khi biết em đồng ý gả cho anh, anh rất vui sướng, chỉ muốn cưới em ngay lập tức. Bây giờ thì tốt rồi, em đã là cô dâu của anh. Ái Linh, anh có thể hôn em không?” Sầm Cảnh Đình dịu nhẹ hỏi.

Dương Ái Vân nhắm mắt gật đầu: “Vâng.”


trướctiếp