Hợp Đồng Định Mệnh: Ngược Chiều Yêu Thương

Chương 1


trướctiếp

Trên hành lang bệnh viện có một cô nữ sinh đang đi vô cùng vội vàng, trên gương mặt thiếu nữ có vẻ non nớt là sự lo lắng tột độ cùng những giọt mồ hôi tuôn dài nơi gò má trắng nõn. Cô gấp đến nỗi không thể chờ thang máy mà cứ chạy lên năm tầng lầu rồi dừng lại ở một phòng bệnh, hơi thở lúc này gấp gáp, cứ như muốn tắt thở đến nơi vậy….

Lệ Ái đẩy cửa đi vào, đôi mắt đầy xót xa nhìn người phụ nữ nằm trên giường bệnh, bên cạnh là bác sĩ đang khám. Cô tiến đến bên cạnh, bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay có chút chai sần của người phụ nữ kia, khẽ cất tiếng:

“Mẹ à, mẹ thấy thế nào rồi, con lo lắm!”

Người phụ nữ mỉm cười trấn an cô con gái bé bỏng của mình rồi thều thào:

“Không sao, chỉ là khi nãy mẹ cảm thấy chóng mặt nên ngất đi. Cũng may là có người đi đường họ đưa vào bệnh viện giúp.”

Lệ Ái gật đầu như đã hiểu, tay vẫn nắm chặt tay bà Phương Tình-mẹ của cô cho đến khi bác sĩ khám xong. Vị bác sĩ trung niên ghi chép trong hồ sơ bệnh án sau đó nhìn hai mẹ con rồi từ tốn nói:

“Mẹ của cháu bị bệnh van tim, cụ thể là hở van tim và đang ở giai đoạn rất nguy hiểm. Có lẽ thời gian ủ bệnh lâu rồi và do không để tâm đến nên bây giờ mới phát hiện. Tạm thời phải nhập viện để theo dõi và có thể sẽ phẫu thuật để duy trì sự sống.”

Lời nói của vị bác sĩ khiến cho Lệ Ái rơi vào trâm ngâm….Mẹ cô mắc bệnh nặng như vậy mà suốt thời gian dài cô không biết, nhà chỉ có hai mẹ con nên đôi khi chỉ nghĩ là bệnh cảm thông thường, mà mẹ cô cũng rất bình thường đi làm mỗi ngày….Là cô vô tâm không để ý đến bà dẫn đến việc bà mắc phải căn bệnh nguy hiểm như vậy….

Đôi mắt to tròn thoáng chốc đỏ hoe, Lệ Ái nghẹn ngào:

“Mẹ, thật xin lỗi, con vô tâm quá không để ý nhiều đến mẹ nên mới dẫn đến cớ sự này. Từ nay mẹ nghỉ ngơi nhé, dưỡng bệnh, mọi việc con sẽ thay mẹ làm.”

Bà Phương Tình xoa mu bàn tay cô, nét mặt khi biết bản thân mắc bệnh nguy hiểm cũng chẳng hề hấn gì. Trên khuôn mặt có chút nếp nhăn nhưng không che giấu được vẻ đẹp sắc sảo dù năm tháng đã qua đi tuổi xuân, khoé môi mỏng mỉm cười với con gái rồi nhẹ giọng:

“Đừng lo, mẹ còn khoẻ lắm còn lo được cho con. Con gái của mẹ chỉ cần học tốt là được. Bao năm rồi, cũng không biết bệnh lúc nào, bây giờ phát hiện thì có làm sao, mẹ chịu được, mẹ ổn!”


trướctiếp