[Vô Hạn Lưu] Cất Giữ Nỗi Sợ

Chương 8: Biệt thự cổ cũ kỹ (8)


trướctiếp

“Cậu bình tĩnh chút.” Triệu Cảnh Thước đã nhịn Giang Lưu hai ngày, bây giờ cũng không nhịn được nữa.

Cũng chính là hắn, mặc dù hắn không có quá nhiều bản lĩnh, nhưng làm người không tệ, thái độ đối xử với người khác đều là nếu có thể giúp thì sẽ giúp một tay.

Cái thế giới đâu đâu cũng đầy rẫy chuyện kinh khủng và phải trải qua phiêu bạt cô độc này, khiến rất nhiều người đi trước càng ngày càng trở nên cực đoan đa nghi, nếu đổi là người khác kiểu người hở một tí là kích động, lan tỏa lo lắng giống Giang Lưu thì đã bị đẩy ra ngoài cho tự sinh tự diệt từ lâu rồi.

Nhưng Giang Lưu lại nhìn bọn họ, như thể nhìn thấy một con quái vật nào đó vậy.

“Chúng ta sắp chết rồi… Sắp chết rồi…”

“Không thể ở lại đây, không được!”

Hai mắt Giang Lưu trợn thật to, con ngươi như muốn lồi ra ngoài.

Cậu ta đột ngột trở mình dậy, vừa lăn vừa bò chạy xuống dưới tầng.

“Từ từ! Cậu muốn đi đâu!”

Mặc kệ xác Lý Hưng Sinh đứng trước tủ lạnh, đám người Triệu Cảnh Thước vội vàng đuổi theo.

Nhưng bọn họ càng đuổi theo ở đằng sau, càng lớn tiếng nói cho cậu ta biết không được đi ra ngoài, Giang Lưu ngược lại càng sợ hãi, giống như đuổi theo sau cậu ta không phải người sống, mà là quỷ.

Cậu ta bước vội mấy bước xuống cầu thang gác, vọt tới trước cửa biệt thự như điên một tay kéo cửa ra.

Đám Tạ Kim Tịch vừa đuổi kịp tới miệng cầu thang gác.

Chỗ huyền quan, Giang Lưu đứng ở cửa, yên tĩnh hệt như đã chết.

Cậu ta kéo cửa ra, đúng lúc mặt đối mặt với một cái bóng đen dán sát vào.

Cái bóng đen đó ban đầu chỉ là bay lơ lửng thoắt hiện ở cửa thôi, vào giây phút Giang Lưu thấy nó, tự dưng bắt đầu từ từ bành trướng.

“A… A… Mày! Mày!” Giang Lưu hoảng sợ lùi hai bước, quay người muốn bỏ chạy.

Nhưng đã muộn, cái bóng bành trướng đó lập tức phồng lên đánh thốc vào trong cửa, bao phủ nửa thân dưới của Giang Lưu.

“A!”

Một tiếng kêu gào hết sức thảm thiết vang lên.

Vào thời điểm Giang Lưu kéo cửa ra Tạ Kim Tịch đã thấy không ổn, lúc lùi về sau anh sớm hô to một tiếng: “Nhắm mắt!”

Tại thời khắc gần như chỉ cách con quỷ có vài mét này nhắm hai mắt lại bỏ thị lực, không thể nghi ngờ cũng cần dũng khí cực lớn.

Nhưng vào giờ phút này không có cách nào khác, tiếng kêu đau đớn cực độ cùng tiếng rên rỉ đứt quãng của Giang Lưu quanh quẩn bên tai, mùi máu tanh nồng lại lần nữa khuếch tán ra.

“Lên cầu thang, mau lên lại tầng hai.”

Tạ Kim Tịch lùi lại hai bước lần mò tìm được lan can cầu thang, quay người nắm lan can, chầm chậm bước từng bước đi lên tầng.

Lúc lên đến tầng hai, lại bất ngờ va trúng một người.

”Ai?”

Đối diện không trả lời.

Tạ Kim Tịch suy nghĩ một chút, vẫn chưa tới thời giờ cuối cùng, khả năng cao con quỷ bên ngoài biệt thự vẫn không vào được biệt thự.

Nếu anh là ‘Ngài’, nhất định sẽ đặt đoạn cao trào trong vở kịch này vào thời khắc bọn họ những kẻ thực hiện nhiệm vụ này sắp chạy thoát khỏi cái chết, hưởng thụ sự sợ hãi và tuyệt vọng của bọn họ khi điên cuồng lao đến cửa sống, rồi bị đạp một cước trở về tử lộ.

Tạ Kim Tịch mở mắt ra, nhận ra người mình va phải là Lâm Vân.

Lâm Vân đứng ở đầu cầu thang tầng hai, đối diện hai mắt với anh.


trướctiếp