[Vô Hạn Lưu] Cất Giữ Nỗi Sợ

Chương 6: Biệt thự cổ cũ kỹ (6)


trướctiếp

Hồi tưởng lại Tạ Kim Tịch không khỏi thấy ớn lạnh, vừa nãy có lẽ anh đã đối diện với con quỷ vài phút.

Nếu không có Lâm Văn bỗng nhiên kêu anh, có lẽ anh đã giống như Trịnh Quỳnh Phương chết mà không hiểu vì sao.

“Cho cậu, uống chút trà nóng đi.” Đoán chừng Lý Hưng Sinh thấy sắc mặt anh không đúng, cầm một ly trà nóng đưa cho anh.

Tạ Kim Tịch nói cảm ơn rồi nhận lấy.

Anh nhớ lại bố cục của nhà vệ sinh khi Trịnh Quỳnh Phương chết, hình như đối diện xác Trịnh Quỳnh Phương, phía trên chậu rửa tay… Cũng có cửa sổ.

Trong lời kể của Lâm Văn, cũng có nhắc có một cái đầu treo trên tường của biệt thự bên cạnh, sau đó cô mới phát hiện đầu của Trịnh Quỳnh Phương cũng đã treo trên vòi sen.

Cửa sổ… Biệt thự bên cạnh…

Còn có bóng người Thường Hạo Tồn đã nói, Giang Lưu nói là có người đi theo sau bọn họ…

Cộng thêm bóng quỷ dưới tàn cây mà anh đã thấy qua cửa sổ…

Tạ Kim Tịch suy đoán rằng thực sự có một con quỷ, một ác linh đang lảng vảng bên ngoài biệt thự, nó đang tìm cách giết người trong biệt thự.

Nhưng hiện tại có một vấn đề xuất hiện, người đã từng thấy bóng quỷ có anh và Thường Hạo Tồn, nếu Trịnh Quỳnh Phương trước khi chết cũng nhìn thấy bóng quỷ bên biệt thự đối diện thông qua cửa sổ, vậy đã có ba người nhìn thấy bóng quỷ, vì sao chỉ có một mình Trịnh Quỳnh Phương chết?

Hoặc là, bóng quỷ đó giết người cần phải tuân thủ quy tắc nào đó sao?

“Anh Triệu, quỷ giết người, có thể bị hạn chế, hoặc cần tuân theo quy tắc nào đó không?” Tạ Kim Tịch chỉ có thể hỏi Triệu Cảnh Thước.

Triệu Cảnh Thước gật đầu một cái, nói rằng: “Tất nhiên, nói dễ hiểu như thế này. Tuy mục đích ‘Ngài’ kéo chúng ta vào các mảnh thế giới vẫn chưa được nói rõ, nhưng có một suy đoán khá chính xác từ những thâm niên.”

“‘Ngài’ muốn chúng ta vật lộn để tìm đường sống, muốn nhìn thấy dáng vẻ chúng ta tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng. Cho nên ‘Ngài’ sẽ hạn chế quỷ quái, đặt ra những giới hạn hoặc là quy tắc.”

“Giống chúng ta bây giờ đây, kiểu yêu cầu nhiệm vụ sống đến thời gian quy định trong mỗi thế giới mảnh vỡ, thường thì gần đến thời gian quy định kết thúc, những hạn chế đối với quỷ quái cũng sẽ dần dần suy yếu, chúng ta sẽ càng nguy hiểm, càng hoảng sợ.”

Vậy là đúng rồi, nếu không thì không thể nào giải thích được việc này.

Nếu có quỷ thật, rõ ràng quỷ có thể đại khai sát giới, thoải mái giết chết tất cả bọn họ, tại sao còn phải làm nhiều trò như vậy.

“Thế thì tổng kết ra quy tắc giết người của quỷ, hay nắm rõ những hạn chế mà nó gặp phải cũng rất là quan trọng.” Tạ Kim Tịch nói.

Tạ Kim Tịch chỉnh đốn lại mạch suy nghĩ của mình, kể lại đơn giản chuyện anh vừa trải qua ở nhà bếp, kết luận lại rằng: “Bên ngoài biệt thự chắc chắn có một con quỷ đang quanh quẩn, một trong những điều kiện giết người của nó nhất định là phải nhìn thấy nó, nhưng chỉ nhìn thấy nó thôi thì chưa đáp ứng được điều kiện này, còn có điều kiện khác nữa. Chỉ khi nào điều kiện còn lại cũng được đáp ứng thì nó mới giết người được.”

“Quả nhiên… Quả nhiên!” Giang Lưu nghe xong càng nghĩ càng sợ, quả nhiên có quỷ ở bên ngoài, “Con quỷ đó có vào được biệt thự không? Vào được không? Nó mà vào được thì làm sao đề phòng nổi?

Nhìn thấy quỷ là đáp ứng một trong những điều kiện bị giết, nếu con quỷ đó vào được biệt thự, vậy thì dứt khoát đừng mở mắt, bởi vì nó luôn có thể xuất hiện ở mọi chỗ bị con người nhìn thấy.

“Cậu động não suy nghĩ chút xíu có được không hả!” Thường Hạo Tồn gắt gỏng nói: “Nếu nó vào đây được, thì cậu sống được tới bây giờ chắc? Còn ngồi đây nói chuyện được hả?”

Quả thực vậy, Tạ Kim Tịch cho rằng con quỷ đó không vào được biệt thự này, chỉ có khi đi ra ngoài hoặc là nhìn ra ngoài bằng cửa sổ mới có thể thấy nó.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Triệu Cảnh Thước nói thời gian càng trôi về sau, hạn chế đối với quỷ cũng sẽ yếu dần.

Hiện tại nó không thể nào vào được biệt thự, cũng không có nghĩa là sau này không thể.

Giờ đã là buổi chiều ngày thứ hai rồi, bọn họ còn phải ở lại căn biệt thự này đến 0 giờ tối mai.

Hơn nữa, ngay từ đầu khi tiến vào thế giới mảnh vỡ, Tạ Kim Tịch rất để ý trong thông tin có một đoạn nói rằng…

【 Song, bọn họ dần dần nhận ra rằng, hình như bọn họ đã nhìn thứ mà họ không nên nhìn. 】

Có lẽ đoạn văn này là đang nhắc nhở bọn họ không được “nhìn”, nhưng cái thứ được nói là “không nên nhìn” này, thực sự chỉ ám chỉ mỗi bóng quỷ lảng vảng bên ngoài biệt thự thôi sao?

Ngoài chuyện đó ra… Tại sao vừa rồi Lâm Văn lại xuất hiện ở cửa nhà bếp.


trướctiếp