[Vô Hạn Lưu] Cất Giữ Nỗi Sợ

Chương 14: Thế giới của chính mình


trướctiếp

Sau khi cầm lái xe điện nhỏ đi khoảng ba bốn dãy phố, Tạ Kim Tịch đã đi tới ranh giới thế giới của anh.

Công trình kiến trúc, đường lộ, cây cối, bầu trời, đến vị trí ranh giới đó đột nhiên biến mất, tựa như bị một sức mạnh nào đó một nhát cắt cụt, ở đằng sau lằn ranh giới đó, là hư không tối đen vô cùng vô tận.

Tạ Kim Tịch xuống khỏi xe điện nhỏ đi tới nơi phân ranh giới ấy, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, dưới lằn ranh vẫn y nguyên là bóng tối vô cùng tận, tựa như vực sâu.

“Đây là… Cuối thế giới sao?” Tạ Kim Tịch lẩm nhẩm.

Anh lui về sau mấy bước lượm một nhánh cây từ ven đường, dùng sức ném ra ngoài vùng hư không đó, nhánh cây biến mất ở trong vùng hư không, không có bất kỳ âm thanh nào truyền lại.

“Giống như bị thực bào (nuốt) vậy.”

Tạ Kim Tịch nhìn bốn phía xung quanh, tự giễu rằng: “Nơi này, không giống thế giới mảnh vỡ cái quái gì cả, ngược lại giống y như hộp sinh thái.” [1]

[1]Nơi nuôi dưỡng sinh vật (Vivarium): Vivarium xuất phát từ trong tiếng Latin mang nghĩa chỗ sống, nó còn được gọi là hộp sinh thái hoặc lớn hơn là phòng sinh thái, là khu vực thường khép kín, nuôi nhốt và chăm sóc để quan sát hoặc nghiên cứu động thực vật.

Cái “Ngài” đó đã xây dựng một cái hộp sinh thái sắp xếp cảnh tượng y nguyên như trước quen thuộc nhất thoải mái nhất cũng cảm thấy an toàn nhất từ trong tận đáy lòng nhân loại, nuôi bọn họ những con người nhỏ bé thật tốt trong đó, là để làm bọn họ có thể nghỉ ngơi cho thật tốt, tốt hơn rồi thì đưa vào thế giới tiếp theo sao? Sau đó lấy việc thưởng thức tình trạng bi thảm của bọn họ làm niềm vui?

Tạ Kim Tịch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, vào lúc này lại thấy giả tạo hết sức.

The Truman Show. [2]

[2]The Truman Show kể về người đàn ông 30 tuổi bị biến thành nhân vật chính trong chương trình thực tế về cuộc đời anh mà anh không hề hay biết. Mọi người có thể tìm hiểu về phim quan Youtube, hoặc xem phim.

Tạ Kim Tịch bỗng nhiên nghĩ tới cái từ này.

Không, phải gọi là The Tạ Kim Tịch Show.

Cái “Ngài” kia, biết đâu đang ở đằng sau bầu trời xanh giả tạo giống tấm màn sân khấu này, nhìn chằm chằm vào bọn họ thì sao?

Tạ Kim Tịch thầm lắc đầu, không nghĩ ngợi lung tung nữa.

Thế giới mảnh vỡ này của anh chỉ sao chép lại một khu vực của thành phố cuộc sống thực tại của Tạ Kim Tịch, đối với một mình anh mà nói cũng đủ lớn rồi.

Anh cầm lái xe điện nhỏ đi về, khi đi qua tiệm bánh ngọt anh thường ghé mua bánh Tiramisu cho em gái, anh bỗng chốc phanh xe dừng lại đi vào, phát hiện trong tủ kính của tiệm bánh ngọt bày đầy đủ loại món tráng miệng, ngay cả bánh Tiramisu chiêu bài của cửa tiệm này cũng được bày một hàng.

“Buffet à?”

Thế giới này chỉ có một mình anh, đương nhiên cũng không cần trả tiền, không cần phải xếp hàng, Tạ Kim Tịch cầm một hộp bánh Tiramisu lên, tiếp đó lại lấy thêm vài loại bánh ngọt không ngọt quá nhưng tương đối hợp khẩu vị anh đi ra khỏi tiệm, nhân tiện lúc tạt qua một quán trà sữa cũng đã lấy một ly trà sữa uyên ương, sau đó lái xe máy điện nhỏ đi về nhà.

Về đến nhà Tạ Kim Tịch đặt đồ xuống, tìm bộ sạc điện thoại, sạc pin cho điện thoại di dộng của mình.

Nói đi cũng phải nói lại, đây là vật duy nhất anh mang từ Thế giới Hiện thực vào Thế giới Mặt trái, mảnh thế giới thứ nhất tại thời điểm sau chót bởi vì hết pin mà tắt máy, Tạ Kim Tịch luôn mang theo trong người, vậy nên ngược lại chiếc điện thoại này cũng trở về Thế giới của Bản thân theo anh.

Sạc pin đàng hoàng để điện thoại mở máy lần nữa, đồng thời Tạ Kim Tịch bật ti vi lên.

Điện thoại đã mở máy lần nữa không có sóng, trái lại ti vi có thể bật lên phát sóng chương trình được.

Trong phút chốc Tạ Kim Tịch kích động, lập tức chuyển đến kênh thời sự muốn xem rốt cuộc Thế giới Hiện thực đã qua bao lâu rồi, anh còn có cơ hội về nhà hay không.

Không biết tốc độ trôi chảy thời gian ở Thế giới Mặt Trái có khớp với Thế giới Hiện Thực hay không, nếu như không khớp thì sẽ nhanh hay là sẽ chậm?


trướctiếp