Vài ngày sau, Lâm Quân Nhi được Cảnh Vân Trạch đưa về lại Quân Trạch,
nhìn khu vườn hoa lúc trước rực rỡ thế nào thì bây giờ chỉ còn lại những mảnh đất khô cằn, bất chợt Lâm Quân Nhi lại thấy có chút tiếc nuối,
đáng lý ra cô không nên như vậy mới đúng, thay vì nhổ hết hoa đem đốt
thì đem bán có phải sẽ thu lại được chút tiền hay không.
Đi vào
trong nhà, thái độ bây giờ của Chân Tiểu Hoa đối với Lâm Quân Nhi đã ra
dáng người làm công rồi này. Vốn dĩ Cảnh Vân Trạch định là đuổi cô ả đi, nhưng Lâm Quân Nhi lại ngăn cản, cô vẫn muốn xem tâm tính của cô ả có
thật sự là tốt như bà Triệu đã nói hay không. Cũng có thể là vì đả kích
hơi lớn, hôm nay Chân Tiểu Hoa đã ngoan ngoãn hơn hẳn, thấy được sự thay đổi này thì Lâm Quân Nhi vừa vui cũng vừa buồn.
Vui là vì một nhành hoa tương tư đã bị chính tay chồng cô ngắt nụ, nhưng buồn là vì sẽ không còn gì để chơi nữa.
Cảnh Vân Trạch muốn lên phòng tắm một chút, cô cũng gật đầu, còn mình thì
lại ngồi ở ghế sofa, hôm nay cũng là ngày cuối cùng mà Lâm Quân Nhi ở
lại đây, cô cũng không muốn tạo nghiệp đâu, nên hi vọng cô sẽ không có
cơ hội tạo nghiệt.
- Tiểu Hoa, lấy cho tôi một hộp sữa chua và một hoa quả cắt hạt lựu nhé.
Chân Tiểu Hoa nghe thấy liền ngay lập tức chuẩn bị, bà Triệu thấy được dáng
vẻ xám hối của cô ấy thì vô cùng hài lòng, chỉ là thâm tâm của bà chủ
khó lường, đến cả Chân Tiểu Hoa cũng không biết thời khắc nào mình sẽ bị đuổi nữa. Đưa cho cô những thứ mà cô muốn, Lâm Quân Nhi cũng đặt cuốn
sách đang đọc dở sang một bên, sau đó thì bắt đầu ăn bữa nhẹ của mình.
- Cô cảm thấy thế nào?
Chân Tiểu Hoa có chút giật mình, bà chủ vừa nói chuyện với mình sao? Ánh mắt nghi hoặc của Chân Tiểu Hoa nhìn Lâm Quân Nhi, cũng vừa hay chạm nhau
vớ đôi mắt sắc lẻm của cô. Cô ấy liền cúi đầu, nói:
- Xin lỗi bà
chủ, trước kia là tôi vô lễ với cô, ở đây... Tôi thành thật xin lỗi cô,
hi vọng cô đại nhân đại lượng không chấp nhặt kẻ tiểu nhân như tôi.
- Ăn nói cũng khéo lắm. Nhưng Chân Tiểu Hoa này, cô biết chắc rằng sẽ không ai giữ lại mầm họa đâu đúng không?
Có lẽ Chân Tiểu Hoa hiểu ý của Lâm Quân Nhi, cô đã nhất quyết đuổi cô ấy
rồi. Đôi mắt của cô ấy có chút đỏ lên, sau đó là cúi gầm mặt xuống, bà
Triệu ở trong bếp vốn muốn ra nói chuyện với Lâm Quân Nhi, nhưng sau đó, Lâm Quân Nhi lại nói:
- Ngày mai chúng tôi sẽ về Ung Thành. Đã lâu rồi cô không về nhà, có muốn về cùng không?
Chân Tiểu Hoa kinh ngạc, hai mắt rưng rưng nhìn cô, nhưng Lâm Quân Nhi lại
chê cô ấy quá là mềm yếu. Hiển nhiên là cô ấy muốn về rồi, cho dù có
sống thế nào thì nhà vẫn là nơi cô ấy hướng đến. Bà Triệu nghe vậy thì
cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ Chân Tiểu Hoa muốn giàu có, muốn gả cho
hào môn thế gia cũng là vì hai chữ "gia đình", nếu cô ấy không bị lừa
qua đây thì bây giờ có lẽ cô ấy đã có được hạnh phúc của riêng mình lâu
rồi.
Nói xong, Lâm Quân Nhi cũng nhắc nhở cô ấy hãy chuẩn bị hành lý đi, khuya nay họ sẽ khởi hành, sau đó thì Lâm Quân Nhi cũng quay về
phòng của mình, ánh mắt ngưỡng mộ của Chân Tiểu Hoa vẫn dán về hướng của Lâm Quân Nhi. Hóa ra bà chủ không phải dạng lòng dạ nham hiểm như những cô gái khác, nếu thay vào đó là một người chủ khác thì chắc Chân Tiểu
Hoa sẽ khó mà toàn mạng rồi. Đi vào trong bếp, bà Triệu có chút lưu
luyến, nói:
- Bà chủ là người tốt, ngay từ đầu đã nói với con rồi mà. Sau này về nhà rồi, hãy tìm một công việc gì đó ổn định, rồi đi
làm, đừng mơ mộng nữa nghe chưa!
- Con cảm ơn mẹ Triệu... Nếu không phải mẹ nhắc nhở con thì chắc con vẫn còn lún sâu vào vũng bùn hư danh kia.
Bà Triệu ôm lấy Chân Tiểu Hoa, dù sao thì họ cũng ở bên nhau nhiều năm
rồi, từ sớm bà ấy đã xem Tiểu Hoa là con gái, bây giờ con gái về nhà
rồi, nói không buồn, không quyến luyến là nói dối, nhưng bà ấy cũng
không thể nào giữ cô ấy ở lại được... Tương lai của Chân Tiểu Hoa vẫn
còn ở phía trước, đâu thể chôn vùi thanh xuân để làm ở đây được.
Lâm Quân Nhi về phòng thì vẫn chưa thấy Cảnh Vân Trạch ra ngoài, cô có chút nhíu mày, chồng của cô hôm nay sao mà điệu đà quá vậy? Chỉ là tắm rửa
thôi mà, có cần phải lâu lắc như vậy hay không chứ? Lúc này, Lâm Quân
Nhi liền gõ cửa.
- Cảnh Vân Trạch, anh xong chưa?
Từ bên trong phòng tắm nói vọng ra:
- Anh sắp xong rồi, bà xã, em có thể lấy giúp anh một cái khăn có được không?
Lâm Quân Nhi liền thở dài, tên nam nhân này cứ như con nít vậy đó, đi tắm
mà không lấy khăn theo. Khi cầm khăn lên rồi lại bước đến cửa phòng tắm, cô chán nản gõ cửa, còn tựa người vào cánh cửa nữa chứ.
Bàn tay
nhỏ nhắn của Lâm Quân Nhi đưa khăn tắm vào bên trong, nhưng mãi vẫn
không thấy Cảnh Vân Trạch lấy, cô có chút mất kiên nhẫn liền muốn ném
nó. Nhưng Cảnh Vân Trạch lại bất ngờ tấn công, trực tiếp kéo Lâm Quân
Nhi vào trong phòng tắm, còn hung hăng đóng chặt cửa lại.
Lâm
Quân Nhi nhíu mày nhìn anh, rõ ràng là anh cũng có mang khăn tắm, còn
đang quấn ngang hông kia kìa, cô híp mắt nhìn anh, nói:
- Ý gì đây?
- Bà xã, em không thấy tư thế bây giờ rất kích thích hả?
- Ừ, kích lắm... Kích cái đầu anh á, anh đang làm trò quỷ gì vậy?
Tư thế bây giờ chính là Cảnh Vân Trạch toàn thân không mặc quần áo, chỉ
quấn ngang khăn tấm ở bên hông. Lâm Quân Nhi thì bị ép sát ở trên tường, không chỉ vậy là hai tay cũng bị anh giữa chặt và đưa lên cao. Nhìn vợ
mình một lúc, Cảnh Vân Trạch liền cúi xuống, hôn lấy cánh môi nhỏ của
cô. Sau đó nói:
- Bà xã, em chẳng biết lãng mạn gì cả.
Mặc dù Lâm Quân Nhi không phủ nhận thân hình của Cảnh Vân Trạch đúng là rất đẹp, múi nào ra múi nấy, màu da còn rất khỏe khoắn, nhưng mà bây giờ cô thật sự không có tâm trạng nói đến chuyện này. Tuy nhiên, ngọn lửa hừng hực như Cảnh Vân Trạch thì không dễ dập tắt, anh đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, rồi trực tiếp kéo cô ôm chặt, dính sát cơ thể của cả hai người lại với nhau, anh liền nói:
- Bà xã, em đừng bỏ bê anh vậy chứ?
- Cảnh Vân Trạch, cuối cùng thì anh muốn gì đây, nói luôn đi.
Mặc dù có hơi thẳng thắn, nhưng Cảnh Vân Trạch cũng không nhịn được, liền nói nhỏ vào tai của cô:
- Anh muốn em sinh một cô công chúa.
Gương mặt của Lâm Quân Nhi hiện tại chính là đang "chê" anh, lần trước hình
như anh cũng nói y như vậy, cuối cùng thì sao? Cuối cùng lại lòi ra một
Cảnh Sở Tiêu đấy thôi. Bây giờ anh lại nói y hệt như lần trước, chẳng lẽ anh lại muốn thêm một Cảnh Sở Tiêu thứ hai sao?
Biểu hiện gương
mặt của Lâm Quân Nhi càng làm cho Cảnh Vân Trạch há hốc, từ trước đến
giờ có lẽ đây là lần đầu tiên anh bị vợ chê đó! Anh liền ôm chặt cô,
nói:
- Em chê anh? Em dám chê anh?
- Lần trước anh cũng
nói là sẽ sinh con gái, anh còn đảm bảo là con gái cưng, là bình rượu mơ của cha cơ đấy. Cuối cùng thì sao? Chẳng phải lại lòi ra Cảnh Sở Tiêu
sao? Bây giờ, anh vẫn có tự tin là đứa tiếp theo sẽ là con gái à?
Cảnh Vân Trạch bị vợ hỏi liền có chút cứng miệng, nhưng sau đó anh lại bao
biện là sự cố. Lúc này Lâm Quân Nhi mới "à" lên một tiếng, hóa ra đứa
con trai Sở Tiêu, đứa cháu đích tôn của nhà họ Cảnh, Thái tử gia mà
nhiều người hâm mộ... Trong mắt của cha nó cũng chỉ là sự cố.
- Bà xã, em đừng đánh trống lảng nữa.
- Anh có giỏi thì anh tự mà sinh đi.
- Nếu anh sinh được thì cũng chẳng đến lượt em đâu.
Lâm Quân Nhi thật sự bị Cảnh Vân Trạch làm cho sốc toàn tập, chồng của cô
bây giờ rất giống với mấy bà ngoài chợ, luôn miệng cãi chem chém với cô. Nhưng biết sao bây giờ, anh thật sự thèm con gái đến phát điên rồi, nếu không sinh con gái thì anh chắc chắn sẽ ấm ức mà chết mất thôi.
- Bà xã...
- Cảnh Vân Trạch, anh định sẽ ở nhà làm ông bố bỉm sữa sao?
- Đúng, chỉ cần em sinh con gái cho anh, sau này em muốn anh làm gì cũng
được. Anh có thể bỏ hết mọi việc, chỉ ở nhà chăm con cho em đi làm, đi
chơi, hay em muốn đi đâu cũng được, anh chỉ cần con gái thôi.
- À, hóa ra anh chỉ cần con gái chứ đâu cần em! Vậy anh tự đi mà sinh!
Lâm Quân Nhi liền giả vờ tức giận rồi muốn rời đi, nhưng Cảnh Vân Trạch
liền ngay lập tức ôm cô lại, sau đó đem cô lên giường. Cuối cùng thì dù
muốn hay không muốn, dù có làm hay không làm thì Lâm Quân Nhi cũng bị
tên háo sắc nào đó ăn đến mức không muốn nhả xương. Chẳng những vậy mà
trong khi vợ chồng họ đang ân ân ái ái thì trong miệng của Cảnh Vân
Trạch còn không ngừng niệm chú!
Đúng! Chính là niệm chú đó.
Lâm Quân Nhi cảm thấy hơi sợ rồi đó, bây giờ đến chuyện ân ái mà cũng tâm
linh nữa thì ai chơi lại anh? Đúng là thèm con gái đến điên là có thật
nha!