Thời gian giống như một giấc mơ vậy, chỉ thấm thoát mới đây mà đã qua ba năm, trong những năm này thì có rất nhiều chuyện thay đổi, cũng có
những chuyện khiến người ta cảm thấy khó hiểu và không tránh khỏi việc
đau lòng.
Việc đầu tiên, là việc kết hôn của Cảnh Vân Trình đột
ngột bị phản đối, ban đầu Hàng Kình Âu đã đồng ý cho cậu ấy và Hàng Nhan Đình kết hôn, nhưng khi Cảnh Vân Trình về nhà thưa chuyện với cha mẹ
xong thì ngay sau đó Hàng Kình Âu đã phản đối. Anh ta cũng không nêu rõ
lý do, cho đến khi Cảnh Vân Trình đến tận nơi thì mới biết Hàng gia đã
chuyển đi từ lâu rồi, kể từ đó thì Cảnh Vân Trình cũng mất liên lạc với
Hàng Nhan Đình.
Kể cả Lâm Quân Nhi cũng vậy, cô từng nhiều lần hỏi thăm từ Chương Duệ Mỹ, nhưng câu trả lời chỉ có hai từ "Không biết".
Mãi cho đến năm trước, Hàng Kình Âu và Cảnh Vân Trạch có cơ hội gặp lại
nhau ở một cuộc họp khẩn, lúc này Hàng Kình Âu mới ngồi lại, nhìn Cảnh
Vân Trạch, nói:
- Tôi cũng không biết tại sao, nhưng đột nhiên
Nhan Đình lại mất tích... Sau đó người ta phát hiện thi thể của con bé ở một nơi khác, tôi không biết nên nói gì với Cảnh Vân Trình, nên mới nói là Nhan Đình đã đổi ý rồi.
- Nhan Đình mất rồi? Anh đùa sao... Một người khỏe mạnh tại sao lại đột nhiên qua đời chứ?
Lúc này, ở bên cạnh thì Chương Duệ Mỹ mới nói:
- Thật ra chuyện này có chút gì đó bí ẩn. Trước kia cha mẹ của Kình Âu từng nhắc nhở chuyện này, nhưng anh ấy không tin.
Lâm Quân Nhi cũng có chút nghi hoặc, rốt cuộc chuyện mà cha mẹ của Hàng
Kình Âu nói là gì? Chẳng lẽ nó phi lý đến mức không thể tin được sao?
Ngay lúc này, Hàng Kình Âu mới thành thật nói...
Vốn dĩ
cha mẹ của Hàng Kình Âu có một năng lực nhìn trước được tương lai, tuy
nhiên khi sinh Hàng Nhan Đình thì hai người họ đã thấy cô ấy vốn không
thuộc về Hàng gia, nhưng sợ con gái sẽ buồn vì thế nên vẫn giấu. Mãi cho đến khi cha mẹ Hàng nhắm mắt xuôi tay thì Hàng Kình Âu mới vô tình đọc
nhật ký của họ, lúc đó anh còn tưởng cha mẹ chỉ là suy nghĩ linh tinh
thôi... Nhưng mà... Bây giờ nhớ lại, thì ngày giờ mà người ta phát hiện
thi thể của Hàng Nhan Đình hoàn toàn trùng khớp với thời gian trên nhật
ký.
Lâm Quân Nhi lúc này liền nhìn họ, nói:
- Trọng sinh?
Hàng Kình Âu, Cảnh Vân Trạch và Chương Duệ Mỹ liền nhìn sang cô. Lúc này Lâm Quân Nhi mới nói:
- Trước kia em rất thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, trong đó có một thể
loại tên là trọng sinh... Tức là linh hồn của một người sau khi chết có
thể quay lại nhân gian với một thân phận khác, tuy không chắc lắm...
Nhưng mà... Rất có thể cha mẹ của anh đã nhìn ra được điểm này ở chỗ của Nhan Đình.
Dừng một chút, Lâm Quân Nhi lại nói tiếp.
- Có lẽ cuộc đời của cô ấy không chỉ dừng lại ở một thân phận Hàng Nhan
Đình, nếu như bây giờ đột nhiên có một người khác chạy đến nói bản thân
là Hàng Nhan Đình, là em gái của anh... Liệu anh có dám tin không?
Nghĩ đi nghĩ lại, thì trước đây đúng là có một cô gái đã lặn lội từ tận Yên
Thành đến đây, và đứng trước mặt của Hàng Kình Âu nói cô ấy là Hàng Nhan Đình. Nhưng lúc đó Hàng Kình Âu vẫn còn quá đau buồn nên chẳng thèm để
ý, bây giờ nghĩ lại thì rất có thể... Nhưng ngặt nỗi là Chương Duệ Mỹ
cũng không biết bây giờ cô gái đó có còn sống ở Yên Thành hay không.
Hàng Kình Âu nghĩ ngợi một lúc, sau đó cũng đứng dậy, nhìn sang Lâm Quân Nhi, nói:
- Quân Nhi, hi vọng sau này em sẽ không nhắc chuyện này nữa... Có lẽ cuộc tình giữa Nhan Đình và Vân Trình chỉ đến đây thôi. Dù sao chuyện cũng
đã qua nhiều năm rồi, đừng làm ảnh hưởng người khác... Anh chỉ hi vọng
Nhan Đình sống tốt hơn với một thân phận khác.
Nói xong, Hàng
Kình Âu cùng Chương Duệ Mỹ cũng rời đi và không nói gì nữa. Từ đó về
sau, cũng chẳng ai nhắc đến Hàng Nhan Đình nữa, dần dà thì cái tên Hàng
Nhan Đình đã như một cái cây với cái rễ lớn cắm sâu vào trong tim của
Cảnh Vân Trình. Có thể... Có thể sau này cậu ấy sẽ yêu một người nào đó, nhưng hẳn là sẽ không quên được cô gái đặc biệt kia...
Sau
chuyện buồn của Cảnh Vân Trình thì là chuyện của Cảnh Vân Tranh, sau
thời gian gần ba năm hẹn hò thì Cảnh Vân Tranh và Cố Tần cũng đã chuẩn
bị cho hôn lễ của họ. Với một cô gái thích đơn giản như Cảnh Vân Tranh,
thì cô chỉ muốn đãi một bữa tiệc ấm cúng, chứ chẳng muốn rầm rộ phô
trương thân thế.
Tiếp theo là Triệu Thiếu Hà và Phàn Chúc Hạo, hai người họ vừa kết thúc tuần trăng mật của mình xong, hiện tại
công việc giảng viên của Phàn Chúc Hạo rất ổn định, còn Triệu Thiếu Hà
thì đang kinh doanh một chuỗi cửa hàng thời trang, trang sức và mỹ phẩm
có tiếng. Tuy nhiên, họ vẫn chưa có ý định sinh con, nên chắc vẫn còn
lâu lắm Phàn gia và Triệu gia mới nghe được tiếng của trẻ con.
Kế tiếp, là Lâm Quân Nhi đã chính thức bước lên chức vị Tổng Giám Đốc của
Cảnh thị, chỉ cần vỏn vẹn gần hai năm là cô đã nắm gọn Cảnh thị trong
tay, nhưng dù sao cô cũng chẳng mặn nồng với Cảnh thị lắm, thứ cô muốn
đạt được chính là phục hưng lại Lâm thị, nhưng vì trước đó Lâm thị đã bị dính quá nhiều tiếng xấu, nên để phục hưng thì chắc vẫn còn khá xa...
Tuy nhiên, chuyện vui nhất của Cảnh Vân Trạch không phải là việc con trai
lớn vừa thông minh, lanh lợi lại còn đẹp trai, cũng chẳng phải việc
Trạch Quân Bang càng lúc càng phát triển... Mà thứ khiến anh hạnh phúc
nhất chính là việc bà xã của mình đã mang thai rồi!
Sau gần ba
năm hồi phục sức khỏe của Lâm Quân Nhi thì bây giờ anh cũng đón được quả ngọt. Hơn hết nữa chính là cái thai lần này của Lâm Quân Nhi là song
thai, anh không cần biết đứa còn lại là nam hay nữ, nhưng anh dám chắc
một trong hai là nữ thai... Và rất có thể đây là đứa bé trước kia, nó
vẫn chưa hết duyên với họ, vì thế nên lần này đã quay lại với vợ chồng
anh.
Từ khi biết tin Lâm Quân Nhi mang thai thì Cảnh Vân Trạch đã bàn giao hết công việc của cô cho Cảnh Vân Trình, còn việc của anh thì
đã giao lại cho Tước Xạ.
Anh đã có dự định sẽ rửa tay gác kiếm,
sau này cô sẽ đi làm theo đam mê của mình, còn anh sẽ ở nhà chơi với
con. Còn về Trạch Quân bang thì sẽ giao lại cho Tước Xạ làm Lão Đại, nói thế nào thì cậu ta cũng xem như là ứng cử viên sáng giá và là ứng cử
viên duy nhất khiến anh hài lòng.
Hôm nay, mặc dù cô chỉ mới mang thai ở tháng thứ tư, nhưng Cảnh Vân Trạch đã nháo nhào cả lên, vừa nhìn thấy cô từ trên nhà đi xuống đã phi đến đỡ lấy cô, còn không quên mắng
yêu, nói:
- Bà xã, em phải cẩn thận một chút chứ!
- Em như vậy còn chưa đủ cẩn thận sao? Cảnh Vân Trạch, anh làm quá rồi đó.
Nhưng lúc này, Cảnh Vân Trạch còn chưa nói gì thêm thì cậu con trai Cảnh Sở
Tiêu đã như ông cụ non đi đến, sau đó còn ra oai khí phách đặt tay ở sau lưng, nói:
- Cha à, cha bị mắng nữa rồi. Mất mặt quá!
Dù
hiện tại Cảnh Sở Tiêu đã gần bốn tuổi, ăn nói cũng xem như là khá rõ
ràng, tuy nhiên thì trừ khi cà khịa Cảnh Vân Trạch ra thôi, còn lại thì
thằng nhóc toàn nói những câu vô nghĩa.
Cảnh Sở Tiêu lườm con trai một cái, xong rồi lại thôi. Lâm Quân Nhi cũng chỉ biết lắc
đầu, bình thường người ta thường hay nói con trai sẽ giống mẹ, nhưng bây giờ nhìn từ đầu tới đuôi, ngoại trừ cái nết hay khịa thì còn lại đều y
hệt như Cảnh Vân Trạch, thôi thì phận để thuê cũng không dám nói gì
nhiều, chỉ biết ngậm miệng nhìn cha con tương tàn thôi.
Lúc này, Cảnh Vân Trạch mới nhìn Lâm Quân Nhi, nói:
- Cô gái trước kia Duệ Mỹ từng nói em có nhớ không?
- Là người tự nhận mình là Hàng Nhan Đình sao?
- Đúng vậy, cô ấy sắp kết hôn rồi.
Mặc dù Lâm Quân Nhi không biết cô gái kia đã trải qua những gì, nhưng nếu
người ta đã sắp kết hôn rồi thì Cảnh Vân Trình cũng không thể chen chân
vào được. Lúc này, Lâm Quân Nhi liền nói:
- Tịch Mộng vẫn còn vài cô em họ, hay là hôm nào chúng ta sắp xếp cho cậu ấy và họ gặp nhau xem.
- Như vậy có ổn không? Anh sợ Vân Trình sẽ làm cho con gái người ta buồn.