Bạch Tổng Lạnh Lùng, Lần Đầu Yêu!

Chương 2: Hạ mình làm giúp việc


trướctiếp

Sáng ngày hôm sau, Chu Thiên Như đã xuất hiện trước cổng của Bạch gia. Vừa mới hôm qua, nơi này còn là của Chu gia, vậy mà hôm nay, đã đón chủ mới.

Cánh cổng sắt bất chợt mở ra, một chiếc ô tô bóng nhoáng, sang trọng chậm rãi đi ra từ bên trong. Kính xe ở phía sau mở xuống một nửa. Đôi mắt âm u, lạnh lẽo của người đàn ông ngồi phía sau xe xẹt qua khuôn mặt cô một giây. Cả người cô bất giác run lên một cái. Người đàn ông đó chính là Bạch Hàn Phong, đại thiếu gia của nhà họ Bạch sao?

Chu Thiên Như ngây người nhìn chiếc xe sang trọng cứ thế rời khỏi trong tầm mắt của cô. Trong lòng không khỏi dấy lên sự căm phẫn. Bạch gia lấy của Chu gia cái gì, cô nhất định sẽ lấy lại cái đó.

Người gác cổng bấy giờ mới chú ý đến sự xuất hiện của cô, anh ta nhanh chóng tiến đến trước mặt cô: “Cô gái, cô đến đây tìm ai à?”

Chu Thiên Như làm bộ rụt rè, run sợ, cô rụt cổ lại, chậm rãi tiến gần về phía người gác cổng, giọng nói lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Đây…đây có phải nhà là nhà của Bạch gia gì đó đúng không?”

Người gác cổng nhíu mày, gật đầu một cái: “Đúng vậy.”

“Tôi…tôi đến để xin vào làm giúp việc.”

Giọng cô lắp ba lắp bắp, khiến người gác cổng không khỏi cảm thấy khó chịu: “Ở đây không tìm giúp việc, cô mau đi đi.”

Người gác cổng vừa quay lưng đi, cô liền can đảm chạy đến, kéo cánh tay anh ta lại, lôi từ trong túi ra một tờ báo cũ nát, liên tục chỉ tay lên đó: “Tôi nghe người ta nói chỗ này đang tìm giúp việc mà, không thể nào sai địa chỉ được.”

Người gác cổng nhíu mày nhìn tờ báo nhăn nhúm, anh ta khó chịu nhìn cô: “Đây là bản tin tài chính, cô nhìn kiểu gì ra chữ tìm giúp việc vậy.”

Chu Thiên Như vội buông cánh tay của anh ta ra, đứng nghiêm chỉnh, mặt hơi cúi xuống, hai tay miết tờ báo cho thật phẳng phiu, nhìn ngang nhìn dọc vẫn không biết phải xem theo hướng nào.

Ngữ điệu của cô có chút tự ái: “Tôi…tôi không biết chữ, người ta bảo thì tôi đến đây thôi.” Ánh mắt cô đột nhiên tỏ ra vẻ tội nghiệp, tiếp tục níu lấy cánh tay anh ta: “Căn nhà to như vậy, chắc chắn cần thêm giúp việc, tôi rất chăm chỉ, kêu tôi làm gì tôi cũng làm, tôi cần kiếm tiền để chữa bệnh cho ba, cầu xin anh hãy giúp tôi.”

Người gác cổng đẩy tay cô ra, lùi ra vài bước để giữ khoảng cách, khó chịu nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, sau vài giây suy nghĩ, anh ta liền nói: “Vậy cô đứng đây chờ tôi một lát, để tôi đi báo với quản gia.”

Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên bước ra, nhìn cô với ánh mắt dò xét. Bà ta nhíu mày trước bộ dạng quê mùa của cô. Trên người cô là một bộ đồ cực kỳ đơn giản và có chút lôi thôi, bên cánh tay phải còn đeo thêm chiếc túi đan rơm to bự trông giống hệt mấy người từ dưới quê lên xin làm giúp việc.

Mái tóc dài đã được buộc lên gọn gàng, tuy rằng không trang điểm, nhưng nét thanh tú trên khuôn mặt vẫn lộ ra rất rõ.


trướctiếp