Hàn Lâm tỉnh lại trong bóng tối đen đặc, xung quanh chỉ có tiếng côn
trùng kêu vang dội, tiếng muỗi vo ve xung quanh thân người, hai cánh tay bị trói chặt sau lưng đau buốt.
Có tiếng bước chân đang tới gần
bên cô. Hàn Lâm giãy giụa muốn đứng dậy, lúc mất thăng bằng ngã xuống
mới phát hiện chân mình cũng đang bị trói, cô hốt hoảng lùi lại phía
sau, đến lúc lưng đụng đến bờ tường không con nào đường lui thì buộc
phải dừng lại.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, lúc cô mở cửa xe bước
xuống chào Sở Nhiên, tay vẫn còn cầm điện thoại nói chuyện với Cố Đình
Lập, cách đó không xa có một chiếc xe tải cũ ngừng lại. Từ trên xe có ba hay bốn người đàn ông bước xuống, tiến nhanh về phía cô.
Tên đầu trọc có vẻ như kẻ cầm đầu nhìn cô rồi nhìn vào điện thoại, xong quay
sang ra hiệu. Hai tên đàn ông bước nhanh tới, một tên túm lấy hay cánh
tay Hàn Lâm, cô chỉ kịp hét lên "Các người là ai?", sau đó miệng mũi
liền bị một chiếc khăn ướt bịt kín.
Đầu óc bắt đầu choáng váng,
Hàn Lâm còn nhìn thấy Sở Nhiên đang nhảy khỏi xe chạy về phía mình. Mi
mắt nặng trĩu, cô chìm vào trong cơn mê, lúc tỉnh lại thì đã ở nơi này
rồi.
Tiếng bước chân từ từ ngừng lại, cô nghe thấy kẻ đó thốt lên một tiếng cười nhạo, âm thanh quen thuộc khiến cô thảng thốt.
Có bàn tay lướt đến mặt cô, giật miếng băng bịt mắt xuống một cách thô lỗ. Ánh sáng đột nhiên kéo tới khiến Hàn Lâm khó chịu nhắm mắt lại, lúc mở
mắt ra thì đã thấy gương mặt lạnh lẽo pha lẫn cay nghiệt của Chu Hà
Quang.
- Chào em, cô gái nhỏ của tôi.
Hàn Lâm cô mở miệng, nhưng miếng băng dính khiến lời thốt ra từ miệng cô chỉ là những âm thanh ú ớ không rõ.
Chu Hà Quang nheo mắt nhìn cảnh chật vật này của cô một lúc lâu, đến khi
chán mới chầm chậm giật chiếc băng dính ra khỏi miệng cô.
So với
lúc gặp gỡ ở cuộc họp hội đồng quản trị Lập Hằng, lúc này Chu Hà Quang
nhìn tàn tạ không tưởng. Nét mặt cùng phong độ trí thức kia đã không còn duy trì được nữa, đôi mắt thâm quầng trũng sâu, gò má hốc hác khiến
khuôn mặt hắn lộ ra vẻ u ám khó tả.
- Là ông? Chẳng phải ông đang bị tạm giam sao? Làm thế nào...
- Cô nghĩ bọn cảnh sát vô dụng ấy làm gì được tôi? Muốn bắt tôi sao? Nằm mơ đi!
Nói xong, hắn ta đưa bàn tay ra vuốt ve gò má Hàn Lâm, đôi mắt dần dần nhuốm màu u ám.
Hàn Lâm quay đầu sang bên muốn tránh xa đôi bàn tay dơ bẩn kia, bị Chu Hà
Quang nắm lấy cằm siết chặt lại, trở tay tát mạnh vào má cô, giọng nói
lại nhẹ nhàng như không ;
- Có thời gian thì lo cho bản thân em
trước đi, nghĩ xem tôi sẽ đối xử với cô thế nào. Thằng chồng đáng chết
của cô đã khiến tôi đi đến bước đường cùng này, tôi phải cảm ơn nó thật
tốt mới được.
Gò má Hàn Lâm bỏng rát, khóe miệng bị rách ra rướm
máu, cô từ từ bình tĩnh trở lại. Suy cho cùng thì hắn ta cũng chỉ muốn
hành hạ cô để thỏa nỗi căm tức trong lòng thôi, chưa chắc đã làm gì được Cố Đình Lập. Chỉ mong anh ấy sẽ không mất bình tĩnh mà rơi vào bẫy rập
của Chu Hà Quang. Cô hạ tầm mắt nhìn chằm chằm khoảng đất trước mặt,
không hề muốn giao lưu ngôn ngữ với hắn ta.
Chu Hà Quang kéo
chiếc ghế con ngồi xuống trước mặt Hàn Lâm, nhìn hàng mi dài phủ rợp
trên gò má cô, hắn đột nhiên nhớ đến bóng dáng nhu mì yểu điệu của một
cô gái vào ba mươi năm trước.
Trương Mỹ Quyên thường dùng tư thế
đó ngồi trong một góc thư viện an tĩnh để đọc sách. Nắng sớm lướt trên
mái tóc đen dài tạo thành một làn sóng óng ánh, gò má như được phủ một
tầng ánh sáng trong suốt vô ngần. Tiếc là, tạo vật xinh đẹp ấy cuối cùng cũng không thuộc về hắn.
- Những lúc ngồi một chỗ yên tĩnh thế này, trông em rất giống cô ấy.
Giọng nói hắn ta trầm lắng, pha lẫn chút say mê không rõ. Hàn Lâm nhếch môi cười chế nhạo:
- Nói thừa!
Chu Hà Quang không quan tâm, tiếp tục chìm trong sự nhập nhằng giữa quá khứ và hiện tại. Cô gái trước mặt hắn ta từ khi trút bỏ vẻ thơ ngây thiếu
nữ thì càng ngày càng giống với bóng hình ông ta cố chấp đeo đuổi bao
nhiêu năm, cảm giác muốn mà không được càng khiến ông ta điên cuồng hơn.
- Ha, khi em tức giận lại càng giống. Mắt nhìn người tệ hại lại càng giống hơn.
- Không đâu, ông Chu. Mẹ tôi may phước tránh xa được con người dối trá,
xấu xa đê hèn như ông, chứng tỏ trực giác của bà ấy không hề tầm thường.
Nói xong, cô nhìn ông ta khinh miệt.
- Ông tưởng ông yêu mẹ tôi sao, Chu Hà Quang? Ông chỉ yêu chính bản thân
thân mình thôi. Thứ tình cảm ông cho rằng là tình yêu thâm sâu ấy của
ông thật ra chỉ là một lý do để bào chữa cho sự đớn hèn của ông ngày ấy. Nếu như ngày xưa ông đối với tình cảm của chính mình vô tư không vụ
lợi, dù chỉ bằng một nửa của bố tôi thôi. Nếu như con người thật sự của
ông chỉ hoàn hảo được bốn phần như con người ông cố tỏ ra, thì chưa chắc bà ấy đã không chọn ông. Nhưng ông suy tính thiệt hơn, ông nhìn ra ông
nội tôi sẽ chẳng bao giờ chấp nhận đứa em dâu xuất thân bình dân chứ
đừng nói là trở thành con dâu trưởng nhà họ Hàn. Ông ở cạnh bố tôi sớm
chiều, chắc cũng đã nhận ra ông ấy có ấn tượng tốt với mẹ tôi chứ gì? Cơ hội để đẩy mối quan hệ cha con giữa họ đến ngõ cụt đã đến, thế thì tội
gì không hy sinh luôn thứ tình cảm vô dụng kia, phải không?
Chu Hà Quang bị nói trúng tim đen, gương mặt đỏ bừng đến mang tai, phẫn nộ quát Hàn Lâm:
- Câm miệng!
Cô cười khẩy, càng nói càng hăng máu.
- Thế cho nên ông ra sức chế tạo mọi cơ hội để bố tôi tiếp xúc gần với bà ấy, âm thầm khuyến khích bố tôi thêm can đảm để quyết liệt với ông nội
khi bị phản đối mối quan hệ kia. Ông thật sự là tri kỷ tốt của bố tôi
đấy, ông Chu. Phải cảm ơn ông nhiều, vì nhờ có ông mà bố mẹ tôi đã sống
hạnh phúc bên nhau mười mấy năm trời, nhờ có ông mà tôi mới ra đời, còn
ra đời trong sự mong chờ và chúc phúc. Không như một đứa bé đáng thương
nào đó...
Nói đến đây, khóe mắt cô đã đỏ ửng, nhìn Chu Hà Quang đầy khinh bỉ.
- Cho nên, ông Chu à, đừng có ở trước mặt tôi khoác lên vai diễn tình thánh đó nữa. Thật sự là rất buồn nôn!