Thao Nát Với 22Cm Là Thế Nào?

Chương 42: Ngoại truyện 3: Lừa nhau vào tròng | Tần Huy - BJ


trướctiếp

Con người ấy mà...

Nếu bề ngoài càng nho nhã bên trong có khi càng cầm thú.

Nếu bề ngoài có chút ranh mãnh lanh lợi có khi bị lừa vào tròng lúc nào không biết!

Sẽ có chuyện gì xảy ra nếu con mồi mà bạn trêu đùa vùng dậy trở thành kẻ đứng đầu của chuỗi thức ăn ??? 1

-------o0o--------

6h chiều...

Bác Sĩ Tần buông bút xuống nhìn ra cửa sổ, lúc này trời đã gần tối đen. Lại là một ngày không nhìn thấy mặt trời, bận đến nỗi ăn miếng bánh uống miếng nước cũng phải nín nhịn vì bệnh nhân. Anh thở dài, cứ thế này anh sẽ có nguy cơ bị bệnh thận hoặc rối loạn chức năng tiết niệu.

Độ gần đây anh thấy hơi lạ, mỗi lần làm gì cũng có cảm giác ngờ ngợ là có người đang theo dõi anh. Đến cả đi nhà vệ sinh cũng cảm thấy có người đang nhìn trộm. Khi anh dò hỏi triệu chứng này với anh đồng nghiệp bên khoa thần kinh, cậu ta chỉ nhếch mép cười nói 1 câu:

"Cậu bị chứng ám ảnh có người theo dõi rồi. Đây là dấu hiệu của Stress đấy, mau mau có bạn gái đi thôi!"

Tần Huy khó chịu cau mày, mỗi lúc anh nhìn ra phía sau đều có cảm giác lành lạnh, nếu không phải có người đang theo dõi anh thì quả thật anh đã bị trúng tà rồi...

Tan làm về nhà, bác sĩ Tần rải bước trên vỉa hè vắng vẻ. Căn hộ nhỏ của anh gần bệnh viện, việc đi bộ về nhà đối với tầng lớp tri thức cao như bác sĩ Tần được xem là một chuyện cực kỳ hưởng thụ và góp phần bảo vệ môi trường.

Con đường từ khu bệnh viện về nhà khá vắng, Bác sĩ Tần theo triết lý vô thần, với niềm tin mãnh liệt vào khoa học kỹ thuật nên chẳng tin vào những chuyển ma quỷ. Thế nhưng anh vẫn có linh cảm rất rõ: Có ai đó đang dõi theo mình!

Đột nhiên, có một chiếc xe đen dài dừng lại, hai tên vận áo vest đen từ trên xe xông xuống, hùng hổ tiến về phía anh hỏi:

"Anh là bác sĩ Tần Huy?"

Trực giác của Tần Huy rất nhanh thủ thế phòng thủ. Một tên mập cao lớn toan tóm lấy người anh thì anh đã nhanh hơn một bước, xuất ngay một cú đá ngang ngực. Vừa định thần lại thì tên còn lại đã xông lên cầm gầy bóng chày nên lên vai anh. Tần Huy né được một chút, nhưng vẫn cứ là bị đánh vào một bên vai rất đau.

"Các anh muốn làm gì?"

Vị thanh niên trẻ tuổi nọ một mình chống chọi với hai tên áo vest đen đã có chút khó khăn, nhưng tạm thời giữ thế cân bằng sức lực cho tới khi... Một mũi tên nhỏ xinh cắm phập vào cổ. Cả mắt anh mờ dần đi.

Cái này là thuốc mê mà...

Trước khi ngất đi anh chàng còn nghe rõ mồn một điệu cười nham nhở của tên đầu xỏ:

"Tụi bây làm việc kém quá! Thời buổi gì rồi mà còn xuống tận xe chặn đường người khác!"

-------o0o-------

Tỉnh lại trong một căn phòng ngủ đẹp đẽ, rộng thênh thang, Tần Huy bất giác cau mày.

Người thanh niên nọ vừa thấy anh động đậy đã cất lời chào phấn khởi:

"Hallo, tỉnh rồi ha? Uống nước không? Chậc chậc, quên mất là anh chưa kịp ăn tối."

"Trực giác của tôi khá chuẩn! Không ngờ có ngày bác sĩ cũng bị bắt cóc đấy! Đợt sau muốn gặp tôi thì không cần phải dùng đến cách này. Nếu chẳng may có người báo công an thì to chuyện."

"Chậc, cảm ơn lời nhắc nhở. Anh ăn chút gì đi!"

Tên thuộc hạ mập mạp khi nãy bưng lên một khay thức ăn lớn. Đa phần là các món thanh đạm, dễ ăn. Nếu họ mang lên một món quá đắt tiền hoặc đầy dầu mỡ, có thể anh sẽ từ chối. Thế nhưng, có lẽ vì anh đã đói quá lâu và khi liếc khay thức ăn phong phú hấp dẫn nọ, bác sĩ Tần ưng thuận cầm đũa gắp một miếng đầu tiên.

Tần Huy nhắm mắt thưởng thức mùi vị của món cá hồi tươi ngon nọ.

Món salad cá này quả là rất ngon.

Nhìn thấy anh không chút phòng bị gì mà thưởng thức, BJ tươi cười, áp đến trước mặt, thật gần. Gã nhìn chằm chằm vào mắt anh, đưa môi sấn sát đến môi anh, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi thì đã chạm. Gã cười hì hì như cậu con nít ba tuổi:

"Dám ăn thật à? Không sợ tôi bỏ độc?"

Tần Huy cảm thấy hành động trêu đùa này của gã thật vô vị. Anh bình thản trả lời:

"Bắt tôi đến không phải để vô duyên vô cớ hạ độc tôi đâu ha. Tôi với em đâu thù oán gì?"

BJ đưa một hai ngón tay trỏ và cái chạm vào nhau, dùng cặp mắt bướng bỉnh gợi đòn đáp:

"Nếu ráng nặn ra thì cũng có 1 chút, anh làm bạn thân của Dương Hỏa, anh em cùng cha khác mẹ của tôi."

Tần Huy khựng lại, mặt méo xẹo ngay lập tức:

"Cái đó thì đúng là có chút... không hay thật!"

BJ thu lại nét đùa cợt, nói vào chủ đề chính:

"Có một cô ả, nói với tôi rằng đã có thai với tôi được 5 tuần. Tôi muốn biết có cách nào xác định cái thai đó là sản phẩm của tôi không?"

Tần Huy vẫn từ tốn chậm rãi thưởng thức mỹ vị của món sủi cảo hầm. Đầu bếp nhà tên này quả là không tệ, nấu đồ ăn rất ngon. Nếu gặp nhau ở hoàn cảnh khác, có khi anh đã muốn trở thành anh em chí cốt. Nhưng nhân phẩm của con người này quá mục nát, thật đáng tiếc!

"Anh quan hệ với cô ta chưa?"

BJ hỏi ngược lại: "Anh nghĩ xem?"

Tần Huy ung dung trả lời: "Vậy anh phải đợi thêm 2 tuần nữa!"

BJ ngớ ra: "Tại sao?"

"Thai nhi đủ 7 tuần mới có thể làm xét nguyện ADN của mẹ được. Đến lúc đó anh chỉ cần mang chút móng chân móng tay, sợi tóc gì đó đến phòng khám là được."

"No no no, nếu đơn giản như vậy thì tôi đã không nhờ anh."


trướctiếp