Thao Nát Với 22Cm Là Thế Nào?

Chương 40: Xích Sắt


trướctiếp

[Phòng đạo cụ]

Hắn mở cửa, bật đèn, kéo cổ tay cậu vội vàng tiến vào trong.

"Nằm lên giường, tự cởi quần áo rồi mở chân ra, anh đi tìm đạo cụ cho em."

Dương Hỏa xăng tay áo, lao về phía tủ trưng bày, hết lục tủ trên rồi lại lục tủ dưới, bận bịu một cách khó hiểu. Các thùng giấy chuyển phát nhanh còn nguyên vẹn niêm phong chất chồng lên nhau lần lượt bị hắn mạnh tay xé toác ra, vứt chỏng chơ một góc.

Tiếng băng keo xoẹt xoẹt như tiếng xé quần áo không ngừng vang lên trong căn phòng rộng, Vani nằm trên giường mà nổi hết cả da gà, dường như mấy đợt bang keo kia không phải bị xé ra khỏi thùng mà mơ hồ giống như quần áo trên người cậu đang bị xé tan nát.

Liên tưởng chi tiết đến vậy, mặt Vani tự khắc đỏ ửng, nóng ran, vô thức vùi đầu vào gối. Cậu không biết nên nhanh chóng tự cởi đồ rồi mở rộng chân theo lời hắn nói, hay là nhất quyết kiên trì "thủ thành" đến cùng.

Lần này "chơi" quá lớn đi... Không biết có bị chơi hỏng luôn không...

Cậu úp mặt xuống gối, cố lấp liếm đôi má đỏ ửng và dáng vẻ lúng túng của mình.

Tiếng băng keo cuối cùng cũng dừng lại, vài giây sau một thân hình người mẫu cường tráng từ trên đè xuống, lồng ngực răn chắc của hắn áp sát lưng cậu. Tay hắn vừa vặn giữ chặt lấy hai cổ tay của cậu, tuy lực đạo không mạnh nhưng rõ rang khiến cho cậu cảm thấy bức người, vô thức run lên khe khẽ.

"Đến... đến rồi..." Tiếng Vani yếu ớt phát ra từ phía gối.

Cả người Dương Hỏa nóng rực, không biết là do tìm đồ đến đổ mồ hôi hay tự bản than mình đã rạo rực châm "lửa" rồi, khoảng khắc thân thể hắn áp vào người cậu, hắn hận không thể xé tan nát quần áo của người kia để nhanh chóng thúc vào.

Đành rang chuyện "dập lửa cứu người" khẩn cấp là vậy, nhưng hắn vẫn đủ tinh tế để nhận ra được sự bất an của đối phương. Thân thể của Vani đang vô thức run lên khe khẽ.

Hắn nhẹ nhàng lật nhẹ người cậu ra, lời nói ra chiều dỗ dành:

"Đừng căng thẳng, quay sang nhìn anh... Em xem... Anh không lừa em, đúng chứ?"

Hắn đưa một chiếc bao trong suốt hút chân không sạch sẽ đến. Bên trong có một chiếc xích sắt màu bạc tinh xảo, khá nặng. Dương Hỏa lắc lư "chiến tích" trong tay, hăm hở khoe:

" 'Hàng' còn trong bao, sạch sẽ mới nguyên 100%."

Hắn xé vỏ, nhẹ nhàng lấy chiếc xích sắt ra khỏi bao niêm phong, đưa đến trước mắt Vani.

Sản phẩm vừa đưa đến tay cậu, sức nặng của nó y hệt như con trăn lớn, vừa dài vừa nặng, chất lượng tuyệt hảo thế này vừa hay khiến cậu muốn ngưng thở luôn. Giọng nói của Vani dần dần bị bóp méo đến đáng thương:

"Dài như vậy... nặng như vậy ạ...?"

Dương Hỏa cười cười, xoa đầu cậu, vui vẻ bảo:

"Chậc, thế này mà là dài, đường kính 4cm, chiều dài tầm 90cm thôi. Không phải lo..." 4

Vani nuốt khan nhìn bộ xích sắt to lớn trong tay, nhớ đến đoạn phim ngắn cậu đã xem trước đó, càng nghĩ càng thấy mạo hiểm, bối rối thoái lui:

"Em đổi ý rồi... Chuyện này, nhất thời em tò mò thôi... Chúng ta đừng vì điều này mà làm khó nhau... Chi bằng... chúng ta... dừng lại đi?"

Dương Hỏa chẳng nói chẳng rằng tuột quần xuống, đưa hạ bộ đến ngang mặt, bày ra bộ dạng ủy khuất không vui nói:

"Dương cụ của anh cũng cứng được một nửa rồi, em nói xem bây giờ dừng lại thì ai làm khó ai?"

Dương cụ của hắn quả thật đã cương lên không ít, chỉ là chưa đến trạng thái cực đại như mọi khi. Vani biết phản ứng cơ thể của hắn khá nhạy cảm và thành thật. Nói cách khác, hắn là người cực kỳ dễ "lên", mà một khi "lên" nếu không giải quyết thì rất khó "xuống"... Cảm giác nhộn nhạo khó chịu đó cậu cũng từng trải qua, nếu bây giờ không giải quyết thì đúng là... làm khó cho nhau quá...

"Chuyện này..."

Dương Hỏa theo đúng lý đã bắt được thời cơ, chỉ còn thiếu mỗi việc đè ra "nhai sạch xương liếm sạch nước". Nào ngờ hôm nay tâm tình của hắn rất vui, đột nhiên đổi chiến thuật, không chơi trò "tốc chiến tốc thắng" nữa mà đổi sang "mèo vờn chuột", trêu đùa nhây nhây với cậu nhóc ngáo ngơ.

Hắn gian manh cười, khảng khái với tay bấm điều khiển tivi, thoải mái nói:

"Được, không thao xích sắt cũng được. Nguyên tắc của anh trước giờ không cưỡng ép bạn tình. Vậy chơi một trò khác, nếu em thắng, chúng ta rời khỏi phòng này."

Vani cảm thấy thoát chết trong gang tấc, giương đôi mắt lấp lánh nhìn hắn:

"Được, anh nói đi."

Khóe môi Dương Hỏa càng hằn sâu, cái nụ cười gian manh như sói xám hiện lên rõ rang:

"Trong vòng 10 giây, em phải chọn một trong những từ hiện ra trên màn hình, nhìn vào ống kính ở góc trái, đặt câu với cụm từ đó. Sau đó, AI sẽ chấm điểm chất lượng, nếu điểm số dâm đãng qua mốc 50, thì được tính là thắng. Nếu qua 10 giây em vẫn không đặt được, thì 10 giây tiếp theo sẽ phải đặt câu chứa 2 cụm từ. Em có 5 cơ hội."

"Chỉ đơn giản vậy thôi?"

"Ừm. Chỉ đơn giản vậy thôi."

"Được thôi!"

"Nhưng nếu em thua..."

"Anh... muốn gì..."

"Dâng huyệt cho anh thao là chuyện đương nhiên, nhưng anh còn muốn em kể cho người khác nghe chi tiết về cuộc thao này, qua điện thoại."

"Kể... chi tiết, cuộc ăn... Cho người khác?"

"Anh muốn xem tài ăn nói của em, có giống với miệng lưỡi của em không, vừa trơn tru, vừa ấm nóng, hửm?"

"Hỏa Ca... Anh..."

"Được rồi, đừng kéo dài thời gian nữa, bắt đầu đi."

Màn hình đồng loạt chuyển sang màu đen, chỉ có vài dòng chữ nhũ vàng phía trên là cực kỳ bắt mắt:

"Dâm đãng"

"Hư hỏng"

"Thiếu thao"

"Hứng côn thịt"

"Thèm dụ"

"Dâm thủy."

"Dâm huyệt"

"Đĩ"

Những tính từ này... Đọc truyện xem phim tất thảy đều từng đã tiếp xúc... Thậm chí trước đây không ít lần cậu cũng từng buộc miệng nói ra. Nhưng bây giờ phải đặt câu với chúng trong không khí thế này, tâm trạng cứ thấy kỳ dị thế nào.

Màn hình các từ bắt đầu chuyển sang quá trình hiện số đếm ngược, khung thời gian vỏn vẹn chỉ có 10 giây. Não của Vani rơi vào tình trạng quá tải thông tin, hết nhìn chữ rồi quay sang nhìn Dương Hỏa, nhất thời không hề đưa ra đáp án ngay cả khi máy đếm ngược đã hiện con số 0 tròn trĩnh.

Tiếng kèn hết giờ vang lên. Mặt của Vani đơ ra như tượng gỗ.

Thua... Thua rồi... Còn chưa kịp nói gì, như vậy đã mất toi một cơ hội rồi.


trướctiếp