Xuyên Về 1983

Chương 6


trướctiếp

Ba người ở trong phòng thương lượng, buổi trưa ăn cơm thì làm sao bây giờ?

Từ Thận nói: "Bảo chị em say xe, không dậy được ăn cơm. "Sau đó nhìn Thư Nhiên: "Anh thay chị em, uống một ly với mọi người."

Chu Huệ cũng không muốn diễn cô dâu của Từ Thận, cảm thấy chủ ý này có thể thực hiện được, bèn hỏi ý của em trai: "Được không?”

Thư Nhiên gật đầu: "Có thể."

Chu Huệ đương nhiên không thể ra mặt, sau này còn phải lập gia đình, để cho hàng xóm truyền ra ngoài, tương lai làm sao tìm được nhà chồng.

"Ừm." Từ Thận không đợi lâu, đứng dậy nói: "Vậy anh đi xuống, có việc gọi anh, hai chị em tâm sự đi."

Hắn đi rất tiêu sái, chọc cho Chu Huệ liếc mắt, hạ giọng: "Này, định tử, trông hắn cũng không tệ lắm. ”

Thư Nhiên nghĩ thầm, đó là bởi vì Từ Thận muốn một cái gì đó, hết thảy đều là giao dịch.

Từ Thận làm sao có thể là người tốt, đó là ác nhân chân chính, nếu như không theo ý của hắn thì không biết xảy ra chuyện gì đâu.Thư Nhiên không dám bất cần.

"Chị, chị đừng ngây thơ như vậy." Suy nghĩ một chút, Thư Nhiên lại nuốt những lời dư thừa xuống, nói những điều này với Chu Huệ không có ý nghĩa gì.

"Cũng đúng, chúng ta chỉ nhìn thấy da lông." Chu Huệ cầm lấy một ly soda giải khát, buổi sáng không ăn gì, cô uống xong lại bóc đồ ăn vặt ăn: "Dù sao sau này em phải cẩn thận hơn, ở chung với người bên ngoài linh động một chút, nói ít làm nhiều."

Thư Nhiên nở nụ cười: "Chị thật thông minh. "

Chu Huệ kiêu ngạo vuốt tóc mai: "Tốt xấu gì chị cũng ra ngoài đọc sách, aiz, nếu không phải trong nhà không muốn, thì chị có thể thi đại học được đó."

Quả thật, Chu Huệ thông minh hiếu học, không thi đại học thật đáng tiếc.

“Chị, từ nay về sau chị ở trong nhà này trước đi, yên tâm, sẽ có nhà chồng tốt." Thư Nhiên nói: "Em tìm cho chị một quyển sách đọc cho đỡ buồn, sau đó em đi tìm Từ Thận, tương lai chúng ta sống như thế nào, thật sự là phải trông cậy vào anh ấy.”

Chu Huệ trịnh trọng gật đầu: "Ừ.”

Ngày đó Thư Nhiên lơ đãng nhìn thấy một đống sách trong phòng Từ Thận, bây giờ quay lại xem qua, có tiểu thuyết võ hiệp, còn có một ít tiểu thuyết khiêu dâm, chỉ nhìn bìa đã làm cho người ta thẹn thùng, cũng không biết Từ Thận lấy từ đâu ra.

Thư nhiên cầm quyển võ hiệp cho Chu Huệ, cô gái mê đọc lập tức sáng mắt lên.

Có sách trong tay thì chẳng muốn gì nữa.

Thư Nhiên đi xuống lầu một, nhóm phụ nữ đang bày ra bữa trưa, đại bộ phận nam giới đang nhàn rỗi tán gẫu, khoe khoang các kiểu. Thấy Thư Nhiên đến bèn vội vàng chào hỏi cậu: "Em vợ! Lại đây, nói em cả buổi sáng đấy, sao mà cứ giống con gái thế, trốn ở trên lầu thẹn thùng gì đây? ”

Ánh mắt Thư Nhiên và Từ Thận chạm nhau, đối phương tránh sang một bên nhường chỗ, ý rất rõ ràng.

Nhiều người xa lạ như vậy, cho dù Từ Thận không tỏ ý, Thư Nhiên cũng chỉ muốn ngồi bên cạnh hắn.

Chờ Thư Nhiên ngồi xuống, Từ Thận nở nụ cười, hôm nay hắn ăn mặc đứng đắn, cười giống như nam chính trong phim ngôn tình kèm theo filter.

Cho dù Thư Nhiên là tân nhân loại quen với trai đẹp gái xinh, cũng không thể không thừa nhận, Từ Thận rất đẹp, hai chữ trai đẹp đặt trên người hắn cũng chẳng quá đáng.

"Còn tưởng em phải trốn đến khi mở tiệc mới xuống." Từ Thận rũ mắt bóc vỏ đậu phộng, ngữ điệu không nhanh không chậm, đậu phộng đã bóc đổ vào lòng bàn tay Thư Nhiên: "Ăn một cái thử xem sống hay chín. ”

Thư Nhiên nghe vậy, giơ tay tàn nhẫn véo cánh tay Từ Thận một cái, người này cứ thích chọc ghẹo cậu, bắt nạt người ta.

Người xung quanh chỉ coi như Từ Thận đùa giỡn với em vợ, lập tức cười ha hả: "Ha ha, Anh Thận anh thật có tài, chọc giận em vợ, ban đêm anh cố mà chịu đựng. ”

"Đúng vậy, em vợ làm một tá báo cáo nhỏ, để cho anh ngủ bên ngoài."

Thư Nhiên cúi đầu, không thể lãng phí thức ăn, cậu yên lặng ăn hạt đậu phộng chiên, rất giòn.

"Nói giỡn với em thôi, đừng giận." Từ Thận sờ sờ cánh tay bị nhéo: "Buổi tối anh không muốn ngủ bên ngoài.”

Chỉ có Giang Phàm mới hiểu được niềm hạnh phúc của Từ Thận, chép miệng chậc chậc vài tiếng, nhìn cái bộ dạng không có một cọng giá nào kìa.

Thư Nhiên cũng không dễ bị bắt nạt, nói: "Có phải là ngủ bên ngoài hay không, vậy phải xem biểu hiện của anh rồi."

Mọi người không ngờ cậu em vợ cũng biết nói giỡn, bầu không khí càng nóng lên vội vàng kêu Từ Thận thể hiện.

"Anh Thận, còn không mau lấy lòng." Trần Khải lấy dao và táo đưa qua: "Gọt một quả táo cho em vợ, không được gọt đứt, lấy may mắn.”

"Được rồi." Từ Thận tiếp nhận dao gọt hoa quả, ngón tay linh hoạt gọt xuống. Dao nhỏ trong tay hắn rất ngoan ngoãn, điều khiển vô cùng hoàn hảo, lại rất tùy ý.

Quả nhiên, vỏ táo từ đầu đến cuối đều không bị đứt, Từ Thận cắt một miếng, nhét vào miệng Thư Nhiên: “Ăn miếng táo này đi, buổi tối để anh ngủ trong phòng.”

Thư Nhiên mặt đỏ tai hồng, nhưng cũng không thể không nể mặt Từ Thận, đành há miệng ngậm lại ăn: "Được rồi, đề tài này dừng lại, đừng nói chuyện trong nhà nữa."

Mọi người lại bị cậu chọc cười: "Ha ha ha."


trướctiếp