Xuyên Về 1983

Chương 4


trướctiếp

Thư Nhiên bị hỏi mê man, sau đó trả lời: "Vâng.”

Trên đường xóc nảy như vậy, đương nhiên cậu phải ôm eo Vương Đông, có vấn đề gì à?

Đạp xe đi ra ngoài, Từ Thận dài mặt hỏi: "Từ khi nào mà em có quan hệ tốt với Vương Đông thế? ”

Hắn biết trước giờ Vương Đông không quen biết với nhà họ Chu, sao bỗng nhiên lại thân thiết với nhau?

Thư Nhiên cảm thấy câu hỏi này của Từ Thận hơi kỳ quặc, nói: "Em và anh Đông chẳng có quan hệ gì, anh ấy nể mặt anh mới chở em đi một đoạn đường. ”

"Vậy à?" Từ Thận hỏi đến cùng: "Vậy hôm nay ở trong sân hai người châu đầu ghé tai thì thầm cái gì?"

Thư Nhiên thành thật: "Không có gì, anh Đông thấy em chẳng biết ai nên giải thích ngọn ngành cho em mở mang tầm mắt. ”

Từ Thận lại hỏi: "Đã nói cái gì rồi? ”

Thư Nhiên cực kỳ không thích giọng điệu như chất vấn phạm nhân của hắn, im lặng phản đối một lúc mới nói tiếp: " Nói vớ vẩn thôi, anh tự đi mà tưởng tượng đi. ”

Từ Thận cười cười, tựa hồ bị Thư Nhiên chọc cho vui vẻ, cả người rung rung, truyền qua cánh tay của Thư Nhiên.

"Chém gió anh thành cái dạng gì rồi?" Hắn còn hỏi.

Người này sao còn muốn hỏi tận gốc, Thư Nhiên ngồi ở phía sau vụng trộm trợn trắng mắt, ngoài miệng nói: "Truyền thuyết của anh, anh không biết gì à? ”

Vương Đông nói hắn tốt, người ngoài thì nói xấu.

Thỉnh thoảng còn kéo theo cha mẹ là thanh niên tri thức vứt bỏ hắn, nói cha mẹ nhân phẩm không tốt, sinh ra con cũng y chang thế.

Chỉ có Thư Nhiên biết, cha mẹ Từ Thận sau này đều là những người thành đạt, cũng muốn tìm lại Từ Thận, nhưng Từ Thận hình như không vui, tình nguyện tiếp tục lăn lộn trong xã hội, càng lăn lộn càng lớn.

Bị xem thường Từ Thận vẫn vui vẻ, mới đầu hắn còn tưởng Thư Nhiên tính nhát gan hướng nội, không ngờ còn rất có tính công kích.

"Nghe có vẻ như em có ý kiến rất lớn với truyền thuyết của anh?" Từ Thận đạp xe rất chậm, nhìn thấy hố vũng nào đều đi vòng qua.

"Không có." Thư Nhiên mím môi, giọng điệu có chút hung hăng: "Em nào có tư cách bình luận gì về anh, vô nghĩa, cuộc sống là của anh, không phải của em. ”

"Người có văn hoá." Từ Thận cười: "Nhưng em nói cũng không đúng nha, bất kể là chị em gả cho anh, hay là em gả cho anh, cuộc sống của em và cuộc sống của anh chẳng phải vẫn có liên quan chặt chẽ với nhau đấy à?"

Là như thế, nhưng Thư Nhiên không muốn như vậy, cho nên cậu lựa chọn trả lại tiền cho xong việc, nhiều nhất là mình bù đắp cho Từ Thận một năm.

"Sao lại không nói gì?" Từ Thận nhìn thoáng qua phía sau, lo mình chọc giận em vợ.

Thư Nhiên buồn bực: "Không biết nói gì. ”

Từ Thận nói trúng tim đen: " Anh thấy là em không muốn nói chuyện với anh thì có."

Thư Nhiên nghẹn họng, sau đó cúi đầu làm vỏ sò. không phải là không muốn nói chuyện với Từ Thận, chỉ là không muốn bị chất vấn, mấy vấn đề này có gì hay ho đâu mà cần phải biết?

Nhàm chán chả có gì vui.

Nói nhiều quá cậu sẽ mất kiên nhẫn.

Từ Thận không ép buộc cậu nữa, chuyện này rất bình thường, hai người ở hai thế giới khác nhau có thể cùng nhau tán gẫu mới là lạ.

Trong đầu thiếu niên ở ghế sau xe đang suy nghĩ cái gì, Từ Thận không thể rõ ràng hơn. Mỗi người đều có sự kiên trì riêng của bản thân, Từ Thận cũng chưa chắc đã để mắt tới Thư Nhiên, người nghèo còn muốn người khác làm người tốt, dựa vào cái gì?

Thư Nhiên đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, đến khi định thần lại, mới cảm thán một câu: "Kỹ năng lái xe của anh còn tốt hơn anh Đông."

Ngồi trên xe của Vương Đông đầu óc bay điên đảo, căn bản không rảnh suy nghĩ.

"Xì" Từ Thận cao lãnh trả lời, tạm thời cũng không có dục vọng muốn nói chuyện với Thư Nhiên.

Cứ như vậy, Thư Nhiên cũng im lặng, bầu không khí quỷ dị kéo dài đến tận cửa nhà.

“Anh Thận.” Thư Nhiên trong lòng khó chịu, cảm thấy mình chả là cái thá gì mà dám coi thường Từ Thận: “Anh ở lại ăn cơm.”


trướctiếp