Xuyên Về 1983

Chương 14


trướctiếp

Từ trong đơn vị đi ra đã là giờ cơm, vội vàng trở về nấu cơm rõ ràng đã quá muộn.

Giang Phàm nói: "Trở về đón anh Thận ra, chúng ta ra ngoài ăn cơm, anh Phàm đây mời mọi người."

"Sao chúng tôi lại không biết xấu hổ vậy chứ?" Chu Huệ không đồng ý: "Hôm nay anh Phàm góp sức người, đừng tiêu tiền này nữa, chi phí để tôi được rồi.”

"Chị." Thư Nhiên hô một tiếng: "Anh Phàm cũng không so đo chuyện này đâu, chị cũng đừng giành."

Giang Phàm không thiếu tiền, thật sự rất vui vẻ tiêu tiền mời khách, Chu Huệ từ chối chẳng khác nào tương đương với việc dội nước lạnh.

Mỗi người có quan điểm khác nhau,nói thêm nữa thì sẽ mất vui.

"Được rồi." Chu Huệ không phải là người cố chấp, em trai nói xong thì cô cũng thông suốt: "Vậy sau này tôi mời lại."

"Được." Giang Phàm vui vẻ, khoác vai Thư Nhiên như anh em tốt, nói: "Ôi chao, trách không được Anh Thận thích em, anh cũng thích đây.”

"Anh Phàm cứ nói đùa." Thư Nhiên không để người ta phát hiện trượt bả vai xuống một chút, thật ra cậu không quen kề vai sát cánh với người khác cho lắm.

"Ừ, đùa em thôi." Giang Phàm ôm chút rồi vội vàng buông tay, Thư Nhiên không giống các anh em bình thường, có quen thuộc đến đâu cũng không ôm vui vẻ được, có người sẽ ghen.

Xe chạy nhanh, chưa đến 30 phút đã về nhà đón Từ Thận tới tiệm ăn.

Cả buổi không gặp Từ Thận, lúc đối phương nhìn cậu, trái tim cậu không tự chủ được đập thình thịch.

Ánh mắt của Từ Thận cũng quá có tính xâm lược, lúc cười làm cho người ta không thể xem nhẹ

"Anh Thận." Thư Nhiên gọi to.

"Ừ" Từ Thận ngồi vào hàng ghế sau, thân hình cao lớn trong nháy mắt làm cho hàng ghế sau trở nên chật chội.

"Anh Sâm..." Hôm nay hai anh em Trần Sâm không có ở đây, Thư Nhiên có chút lo lắng, chờ Từ Thận tiến lại gần, cậu giữ chặt tay đối phương trước: "Bọn họ không sao chứ?"

"Không sao, bọn họ có việc bận." Từ Thận nói.

Thư Nhiên còn muốn hỏi, Từ Thận nhẹ nhàng chuyển đề tài: "Sao rồi, chị anh chọn trúng ai chưa?"

Ở điểm mù mà người ngồi phía trước không thể nhìn thấy, bàn tay của hai người ngồi ở hàng ghế sau đang đan vào nhau, trong đó một bàn tay có vẻ rộng hơn một chút, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, gân xanh nhàn nhạt vờn quanh cánh tay và mu bàn tay, nhìn rất có cảm giác mạnh mẽ, là bàn tay của một người đàn ông thành thục.

Một bàn tay gầy hơn, không có nhiều thịt, cảm giác gầy khiến người ta đau lòng. Bàn tay to vuốt ve bàn tay nhỏ bé kia, luyến tiếc buông ra.

"Rồi, ngày mai đối phương đến nhà xem." Chu Huệ ngồi ở ghế lái phụ, nghe thấy Từ Thận gọi chị thì không nhịn được cười, thật ra cô còn nhỏ hơn Từ Thận hai tuổi.

"Vậy cũng được, điều kiện trong nhà thế nào?" Từ Thận vừa hỏi, vừa cúi đầu hôn tay Thư Nhiên.

Thư Nhiên cũng chẳng ngăn cản chuyện hắn không đứng đắn, nhưng sợ Chu Huệ có thể quay đầu bất cứ lúc nào.

Giang Phàm yên lặng điều chỉnh gương chiếu hậu, cố gắng không để Chu Huệ nhìn thấy hàng ghế sau.

Là một người anh em tốt, hắn chỉ có thể giúp đến đây.

Chu Huệ không có ý kiến gì, thao thao bất tuyệt nói về đối tượng xem mắt, nghe nói điều kiện đối phương như này, Từ Thận và Giang Phàm đều có ý kiến, suy nghĩ, sao chị Chu Định lại chọn người này trong số hàng vạn người.

"Điều kiện có phải là hơi kém hay không?"

Từ Thận đá ghế Giang Phàm: "Mày làm mai kiểu gì đấy, không có điều kiện tốt hơn à?”

"Có chứ, có kha khá người có điều kiện tốt lắm." Giang Phàm oan uổng, lúc ấy hắn ở hiện trường, Chu Huệ không thích thì hắn có cách gì chứ.

"Tốt thì tốt, nhưng với hoàn cảnh của tôi đấy." Chu Huệ tự biết mình, tìm được một người ở đơn vị đã rất tốt rồi: "Những người anh Phàm giới thiệu đều tốt, là tôi tự chọn. ”

"Dù sao cũng chưa định mà." Thư Nhiên cười hòa giải: "Ngày mai người ta đến nhà xem, không được thì đổi một người khác.”

Tuy rằng cậu cũng không quá đồng ý, nhưng có một điểm phải thừa nhận: "Mọi người nghĩ đi, thật ra không có người thân cũng rất tốt, chị em gả qua sẽ là chủ gia đình."

Từ Thận liếc nhìn vợ một cái: "Ngây thơ, sau này có con, người giúp đỡ chăm con cũng không có, chị em một ngày 24 giờ phải ôm đồm, ngẫm lại cũng vất vả. ”

Cũng phải.

Điều kiện gia đình tốt còn có thể mời một bảo mẫu, mấu chốt Trương Vân Sinh chỉ là nhân viên trong đơn vị, một tháng lương khoảng 50 tệ, cao nhất cũng chỉ có trăm tệ, làm sao mà mời nổi bảo mẫu.

"Đừng nói một đứa bé, một mình chị ẵm hai đứa cũng được." Chu Huệ tràn đầy tự tin, không cảm thấy khó khăn bao nhiêu, cô ở nhà cũng không phải chưa từng chăm.

Từ Thận nghe vậy, kề tai Thư Nhiên nói nhỏ: "Chị em đã thích rồi, khuyên cũng khuyên không được."

Thư Nhiên bất đắc dĩ gật đầu: "Bản thân chị ấy còn không thừa nhận."

"Đối tượng xem mắt có đẹp không?" Từ Thận rất tò mò, lúc trước Chu Huệ thậm chí còn chẳng thích hắn, đối tượng xem mắt hôm nay phải kinh động lòng người tới cỡ nào?

"Trông cũng được." Thư Nhiên suy nghĩ một chút, hạ thấp giọng nói thật: "Em thấy cỡ trên trung bình.”

"Hả?" Từ Thận hỏi: "Cỡ trên trung bình là như nào?"

"Là 7,5/10, ưu tú, tốt." Thư Nhiên chủ quan cho rằng Trương Vân Sinh chỉ dựa vào ngoại hình là có thể đạt được số điểm này.

"Còn có thể chấm điểm vậy à?" Từ Thận nghe xong, trong lòng giống như ở trong một con mèo nhỏ, gãi đến chỗ ngứa, sau đó hỏi: "Vậy em cảm thấy anh thì sao? Có thể đạt được bao nhiêu điểm? ”

Thư Nhiên: "..."

Nói không tốt thì đắc tội Từ Thận, nói thật thì hơi không cam lòng.

Cậu cảm thấy Từ Thận tự biết mình đẹp trai, hắn chỉ muốn người ta khen mình đẹp mà thôi.

Quỷ kế đa đoan 1.

"Thư Nhiên?" Từ Thận nhỏ giọng thúc giục, giúp Thư Nhiên để ý Chu Huệ.

Thư Nhiên đành phải trả lời: "Điểm tuyệt đối."

Từ Thận nghe một chữ phía trước còn rất bình tĩnh, nghe xong thì cười tươi rói, không nói nên lời nhìn Thư Nhiên, người này cứ luôn trêu hắn một cách bất thình lình.

"Em đùa anh đấy à?" Hắn dùng khẩu hình nói.

Thư Nhiên cười mà không nói, lười trả lời, để Từ Thận một mình vui vẻ.

Giang Phàm ở đằng trước cực kỳ tò mò, Thư Nhiên rốt cuộc đã nói gì khiến Từ Thận vui vẻ như vậy, sau này nhất định phải hỏi mới được.

Nhà hàng kiểu cũ của những năm 1980 không xa hoa, nhìn đâu cũng tràn ngập cảm giác hoài cổ, trông tươi mới và thoải mái.

"Đông người quá." Cậu xúc động.

Sau khi cải cách và mở cửa, cuộc sống của người dân dần dần trở nên tốt hơn, thành phố mọc lên khắp mọi nơi, phát triển mạnh mẽ.

Sau khi vào nội thành, cảm giác của Thư Nhiên là, đông người, rất đông người, cực kì đông người.

Chẳng trách từ năm ngoái, nhà nước đã bắt đầu kiểm soát tăng trưởng dân số và thực hiện chính sách mà mọi người đều biết.

"Đầu bếp nhà này làm thịt dê ngon lắm, anh và anh Thận đều rất thích ăn." Giang Phàm giới thiệu: "Còn có xương lớn rưới nước sốt! Sườn dê nướng! Hôm nay chúng ta ăn chứ? ”

"Thịt dê thì thôi, mùa hè ăn cái này làm gì?" Từ Thận cảm thấy Thư Nhiên hẳn là không thích ăn, tuy rằng thịt dê rất bổ.


trướctiếp