Xuyên Về 1983

Chương 10


trướctiếp

Trần Khải đang chuyên tâm vào lưới cá chạch, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn hai người đang rúc vào nhau trên sườn đồi, cảm thấy răng mình rất đau.

Đêm khuya gió thổi lạnh, Thư Nhiên đẩy Từ Thận: "Anh nói với anh Khải một tiếng, chúng ta về trước, lạnh quá."

Từ Thận: "Được rồi. ”

Bây giờ là thời điểm người ta đi ra đồng làm cá, làm đến nửa đêm canh ba sẽ có, Trần Khải phất tay bảo bọn họ nhanh chóng rời đi, đừng cản trở hắn làm việc.

Bờ ruộng nhỏ hẹp không cách nào đi song song, cũng không nắm được tay, Từ Thận đi ở phía trước mở đường, để Thư Nhiên đi theo mình: "Không thì anh cõng em nhé." Hắn luôn ngoái đầu lại nhìn.

Thư Nhiên không nên lời: "Thật sự không cần.”

Đi về tới nơi thì khoảng 10 giờ, Chu Huệ thấy họ trở lại, nói: " Tôi đun nước rồi, hai người mau đi tắm đi."

Từ Thận lập tức quay đầu lại nói: " Em tắm trước đi, anh đi lấy nước cho em."

Chu Huệ dừng xoa tay, ngơ ngác nhìn Thư Nhiên, này... Từ Thận cũng khách khí quá rồi nhỉ?

"Chị, chị đã tắm chưa?" Thư Nhiên kéo sự chú ý của Chu Huệ đi.

"Tắm rồi, chỉ còn lại hai người." Chu Huệ nói: "Anh Sâm và anh Phàm không biết khi nào hai người về nên về nhà trước rồi.”

"Vâng." Thư Nhiên đi lên lầu với Chu Huệ.

Chu Huệ chọc chọc cánh tay cậu, nhỏ giọng: "Em thật sự để anh Thận lấy nước cho em à, em không thấy ngại hả?"

"Không sao đâu, anh Thận là người tốt, sẽ không so đo." Thư Nhiên chỉ có thể nói như vậy.

Chu Huệ: " Không thì em xuống phòng vệ sinh dưới lầu tắm cũng được. "Cô lười xách nước nên tắm rửa ở dưới lầu.

Nhưng Thư Nhiên không vui lắm, phòng tắm dưới lầu người tới người đi, nếu phải lựa chọn, cậu sẽ chọn phòng tắm ở lầu hai: "Lầu trên sạch sẽ."

Chu Huệ cũng biết, nhưng sao em trai đột nhiên để ý vậy cà, điều kiện ở nhà không tốt bằng ở đây, thậm chí còn tệ hơn nhiều.

"Tùy em, đúng rồi." Chu Huệ hỏi: "Đêm em ở phòng nào."

Lầu hai có ba gian phòng, một gian không có giường, là phòng để đồ hỗn tạp. Dưới lầu thì có phòng cho khách, nhưng Từ Thận thường xuyên thu nhận vài tên anh em, chăn gối kia đều đã bị người khác ngủ qua rồi.

Thư Nhiên giật mình, luôn cảm thấy không giấu được Chu Huệ chuyện mình và Từ Thận, hàm hồ nói: "Chỗ nào cũng được, em sợ nóng nên cọ quạt điện của anh Thận đi."

Chu Huệ: "Vậy cũng được.”

Từ Thận tự nguyện, cô có thể nói gì được chứ?

"Vâng." Thư Nhiên chuẩn bị vào phòng, Chu Huệ ai một tiếng: "Cổ em bị sao vậy? Đốm đốm.”

Thư Nhiên trở tay che cổ, ấp úng: "Muỗi đốt, đốt rất là kinh khủng.”

Cũng may Chu Huệ không nghĩ nhiều: "Dùng xà phòng rửa kĩ đi."

Thư Nhiên không có nhiều quần áo, toàn là đồ mặc ban ngày, vải vóc không mềm mại lắm, cậu mở tủ quần áo ra, liếc mắt một cái nhìn trúng áo lót của Từ Thận, vừa lúc Từ Thận đi lên, cậu liền hỏi: "Buổi tối em có thể mặc áo lót ba lỗ này của anh ngủ không?”

Sau đó quất thêm cái quần đùi là xong.

Từ Thận gật đầu: "Tùy em, đồ đạc trong phòng này em muốn dùng cái nào thì dùng.”

Thư Nhiên cười cười với hắn, cầm quần đùi áo lót vào phòng tắm.

"..." Từ Thận nhớ lại nụ cười kia, xoa xoa mặt, cố gắng không lộ ra vẻ mặt ngốc nghếch.

Gường lớn Thư Nhiên đã ngủ trưa qua, chăn lộn xộn chất đống trên giường, Từ Thận nhìn rồi qua xếp lại. Cũng không cảm thấy Thư Nhiên là người lười dọn dẹp.

Nghĩ nghĩ, Từ Thận lục tung ngăn tủ thấp tìm được một cục xà phòng mới,đưa tới phòng tắm: "Thư Nhiên, Thư Nhiên?"

"Làm gì?" Thư Nhiên mở hé cửa, thò đầu ra ngoài.

"Xà phòng." Từ Thận đưa cho cậu: "Cái cũ kia không dùng được, em dùng cái mới này đi.”

"À, được." Thư Nhiên cầm lấy xà phòng màu trắng, đóng cửa lại.

Từ Thận đứng ngoài cửa chốc lát, mới quay về phòng.

Hắn ngồi trước bàn làm việc, nơi bình thường hắn hay tính sổ sách, lật mấy trang giấy nháp, cầm bút nhưng không phải là tính toán, mà là đang viết tên Thư Nhiên.


trướctiếp