Lãnh Khúc đã tỉnh lại từ một hôm trước, đêm qua ông nhận được tin của Từ Khiêm nói là Nghi An đã được cứu về cho nên ông mới yên tâm.
“Con…”. Thấy Nghi An đứng trước mặt mình, ông muốn ngồi dậy nhưng bị cô ngăn lại.
“Con không sao. Ba nghĩ ngơi đi ạ”. Nghi An lót cho ông một cái gối, rồi rót cho ông một cốc nước. “Ba ăn gì chưa ạ”.
“Thanh Thanh nó mới mua cho ba rồi, con ăn chưa, thấy trong người khoẻ không con. Vết thương trên tay của con”.
“Con khoẻ ạ”. Nghi An nắm lấy tay ông. “Sau này ba đừng như vậy, con sẽ
tránh được”. Con sợ ba không qua khỏi, phát súng đó khiến cho mấy hôm
nay Nghi An không dám ăn ngủ. “Con vẫn khoẻ, vết thương không đáng ngại
đâu ạ”.
“Đồ ngốc, con là con của ba, bảo vệ con là chuyện ba nên
làm. Tuy ba không nuôi lớn con, nhưng tình thân vẫn luôn còn đó. Thanh
Thanh và con không thể so sánh, nếu hôm đó là Thanh Thanh thì ba vẫn sẽ
làm như thế”. Ông xoa đầu cô. “Hai người các con điều là người mà ba yêu nhất”.
Thanh Thanh mua đồ về, cô đứng bên ngoài nghe họ nói chuyện, không kìm được nước mắt.
Cố Minh cọ đầu vào cổ cô. “Anh muốn em”. Nhìn Thanh Thanh xúc động, anh
lại muốn trêu. Cô chỉ được khóc khi nằm dưới thân anh mà thôi!
“Cút”. Thanh Thanh đen mặt, đang cảm động gặp anh cái hết vui!! Thanh Thanh đá anh một cái rồi bước vào.
“Thanh Thanh”. Nghi An vui vẻ gọi cô.
“Cậu không sao chứ. Ốm quá vậy. Bọn họ không cho cậu ăn hả”.
“Có nhưng ăn toàn bánh bao à”. Nghi An nói. Giọng hơi nhão nhoẹt.
Tin tức Nghi An được tìm về, mọi người điều biết. Nên nhanh chóng đến bệnh
viện thăm cô. Ông bà Lục trên đường đi rơm rớm nước mắt, cô không sao
thì tốt. Nhưng hai đứa con trai họ, vẫn không có tung tích.
Chỉ mong hai đứa nó bình an mà thôi.
Ngồi lại một lúc thì mọi người ra về, vốn lo cho Nghi An sức khoẻ không ổn
nên ông đã kêu con bé về nghĩ ngơi, ở đây có hộ lý mà Từ Khiêm đã gọi
đến nên mọi người không cần phải lo.
Nghi An định hôm sau sẽ đến thăm ông.
- -------
Mấy ngày sau đó.
Mọi người hôm nay lại tụ họp lại ở phòng bệnh của ông Lãnh.
Ông bà Lục đã cho người đi tìm hai đứa con trai lớn rất nhiều nhưng mãi mà vẫn không có chút tin tức nào cả.
Mấy hôm nay khiến cho cả hai người đều ăn uống không ngon. Tinh thần lại
không thoải mái, vốn không định đi thăm ông Lãnh nhưng mà ở nhà quá bí
bách nên mới ra ngoài cho thoải mái.
“Anh cả với anh hai sẽ không sao đâu ạ. Ba mẹ đừng lo”. Thanh Thanh lau nước mắt cho bà. “Ba mẹ như
vậy, Cố Hân sẽ lo lắng thêm…”.
Xoảng!!
Mọi người quay đầu lại, mới biết Cố Hân đang đứng đó cứng cả người lại. Hộp cơm mà cô ấy nấu cũng rơi vãi khắp nơi.
Cố Minh sợ em mình bị phổng nên kiểm tra hai chân cô. Người đầu tiên trong cuộc đời của Cố Minh quan tâm đầu tiên đó chính là em gái của mình, sau đó mới đến bạn gái.
“Cái con nhỏ này…”. Cố Minh trách móc nhưng
thấy nước mắt tuôn như mưa anh lại không nói được câu nào. Đành nuốt
những lời định mắng chửi em gái vào trong lòng.
Mắng thì không nỡ, anh lại đau lòng. Mà không mắng thì không được.
Lục Nghiên Trung mất tích lại bị thương…Cố Hân lo lắng cho anh. Vốn dĩ anh
đi tìm Lục Nam Hàng không ngờ…cô ấy nên biết sớm thì hơn. Phải đi tìm
anh ấy mới được!!
Cô ấy lau nước mắt, sau đó quay người rời đi, Cố Minh đuổi theo em mình. Chỉ sợ con nhỏ ngốc này lại làm chuyện điên rồ gì rồi.
Nó đầu óc không được thông minh lắm, lại bồng bột nhất thời, nó mà có
chuyện gì, đời này Cố Minh không thể tha thứ hay an giấc được. Nhất định anh phải xen vào.
Ích kỷ cũng được, xấu xa cũng được! Chỉ cần em gái bình an là Cố Minh đồng ý.
Mọi người điều thở dài, chuyện này vốn dĩ không giấu được Cố Hân.
“Này…em đi đâu hả”. Cố Minh hỏi.
“Em đi tìm Nghiên Trung…em không thể không có anh ấy”. Cố Hân tra chìa khoá xe, nhưng lại không được. Cô ấy như người mất hồn vía, làm cái gì cũng
không được, vậy mà còn đòi đi tìm Lục Nghiên Trung. Đương nhiên là Cố
Minh ngăn lại rồi.
Để nó đi tìm nhiều khi lại lo thêm, Lục Nghiên Trung có kinh nghiệm đầy mình mà cũng không thoát được thì đừng nói chi là cái con nhỏ lơ ngơ ngáo ngáo này.
“Anh đã cho người đi tìm rồi, không sao đâu em”. Cố Minh nói.
“Không…em vẫn muốn đi”. Cô không yên tâm. Chỉ khi đi tìm anh thì mới yên được.
Giờ phút này trong đầu của Cố Hân chỉ hiện ra khuôn mặt lem nhem tàn tạ
bị thương không rõ sống chết của Lục Nghiên Trung mà thôi. Những đều
khác cô ấy không nghe được gì nữa.
Cố Minh không khuyên được cô, nên đánh ngất Cố Hân đi, sau đó đưa cô vào trong xe. Anh gọi Thanh Thanh nói mình về nhà.
Cố Minh sẽ không để cho Cố Hân mạo hiểm đi tìm Lục Nghiên Trung, nói anh
ích kỷ cũng được, nhưng anh chỉ có mỗi mình Cố Hân là em gái, không thể
để cho Cố Hân đi làm chuyện nguy hiểm được.
Nhiều người đi tìm vẫn không có tin, vậy nó đi tìm thì có ích gì.
Nó được nuôi như một cô công chúa nhỏ của họ Cố, rừng sâu nước độc nguy hiểm đầy rẫy, khác nào tự mình tìm cái chết.
Cố Minh đưa Cố Hân về nhà, sau đó khoá trái cửa lại. Cứ nghĩ mọi chuyện
điều ổn, nhưng mãi đến chiều anh mở cửa đêm cơm vào thì mới thấy cửa sổ
mở toang. Quần áo được nối dài thành một sợi dây, Cố Hân cứ thế mà leo
xuống.!!
Cố Minh tức điên người, nhưng lại bị Thanh Thanh ngăn
lại. Không ngờ nó lại dám làm như vậy! Cái con nhỏ này, anh mà bắt được
sẽ đánh gãy hai chân nó, sao đó cột lại!
“Nếu là em…em cũng sẽ đi tìm anh”. Thanh Thanh nói. Bạn trai mình, người yêu mình gặp chuyện,
cho dù có yếu đuối cũng phải buộc bản thân mạnh mẽ lên. Với lại nếu mà
Cố Minh gặp chuyện gì, e là cô ấy sống cũng không nổi nén đừng nói chi
là Cố Hân. Tình yêu đôi khi khiến cho con người chúng ta mất đi lý trí.
Chỉ khi thấy anh không sao, họ mới không lo nữa, nếu không lo lắng bất an luôn ở trong người.
Làm sao Thanh Thanh không hiểu rõ được chứ, Cố Hân lần đầu tiên yêu đương mà dám đi tìm bạn trai mình ở nơi sâu thẩm đó.
Thanh Thanh tự thẹn mình không bằng cô ấy, dù sao Cố Hân cũng là chân yếu tay mềm, không như mình có chút võ mèo cào để phòng thân.
Cố Minh
thở dài, tựa vào cổ Thanh Thanh. “Tụi anh chỉ có hai anh em, rất yêu
thương nhau”. Tuy Cố Hân luôn cứng đầu, nhưng Cố Minh luôn hết lòng yêu
thương em gái mình. Đối lúc không nhịn được mà trách mắng em ấy, nhưng
mắng rồi thì lại lo lắng. Đây là tình thân.
Khi anh em tốt quen với Cố Hân, anh sợ Lục Nghiên Trung sẽ làm tổn thương em mình, nên anh đã đến dằn mặt Lục Nghiên Trung.
Cố Minh thật sự không ngờ Lục Nghiên Trung lại đi hớt tay trên của anh em, đi quen em gái của bạn thân!
Tuy anh không đánh lại, nhưng tình thân vẫn luôn ở trong người anh.
Ngoài Thanh Thanh ra thì Cố Hân là người mà anh quan tâm nhất. Những người
con gái quan trọng nhất trong đời Cố Minh em gái thì nay đã có thêm một
người nữa là Thanh Thanh, họ đều quan trọng như nhau.
“Cậu ấy
mạnh mẽ, anh dừng lo”. Thanh Thanh hôn lên trán anh, anh rất cao, cao
hơn Thanh Thanh cả một cái đầu, nên khi chủ động hôn cô phải nhón chân
lên.
Đây là lần đầu tiên Thanh Thanh chủ động hôn anh, Cố Minh
mừng như điên. Sau đó đổi khách thành chủ, đè cô lên vách tường hôn lại
đắm đuối.
Khi anh buông ra để cho cô hít thở thì quần áo của cả hai đã sộc sệch cả lên.
Hiếm khi được Thanh Thanh chủ động, Cố Minh làm sao từ chối được.
Cố Minh hôn lên cổ cô, sau đó nhắc bổng cô lên, bế đi vào phòng ngủ. Thanh Thanh đã chủ động thì anh không thể bỏ qua được.
Thanh Thanh cười vòng tay qua cổ anh, họ điều biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng Thanh Thanh muốn chủ động yêu anh. Cô bò trên người anh, giúp anh cởi
quần, từ quần tay cho đến quần lót, Cố Minh nằm im tận hưởng được Thanh
Thanh chủ động. Bàn tay anh không để im, liên tục xoa nắn ngực Thanh
Thanh.
C.ự vậ.t đã sớm có phản ứng. Thanh Thanh nhìn nó cao lớn lại dài không khỏi nuốt nước miếng. Nhưng cô vẫn vươn tay nắm lấy nó.
“A…”. Cố Minh được Thanh Thanh sờ không khỏi kích thích mà rên lên.
Sướng quá!!!
Thanh Thanh vẫn còn mặc một bộ đồ lót do anh đã đi mua cho cô, còn anh thì
sớm đã không có mảnh vải che thân. Cố Minh mặt dày lại vô sỉ, từ khi bắt đầu xác định quan hệ với Thanh Thanh thì anh đã mua cho cô rất nhiều đồ lót, đầy đủ màu sắc. Thậm chí cô còn hay mặc nó cho anh ngắm nữa, tuy
có lúc họ không làm nhưng như vậy mới gọi là tình thú của đôi tình nhân.
Ba Lãnh tạm thời không ở chung, nơi này của anh cũng không ai tìm đến, Cố
Minh thường xuyên ngắm Thanh Thanh trong những bộ đồ vô cùng quyến rũ.
Thấy anh vui, Thanh Thanh cũng bớt ngại ngùng. Cô vuốt cho anh, sau đó lại cúi đầu mình ngậm lấy nó.
Lớn quá!!! Thanh Thanh không có kinh nghiệm trong chuyện này, bình thường
họ ân ái, toàn là Cố Minh dẫn dắt. Hôm nay cô muốn anh được vui một phen nên mới chủ động.
Cố Minh giật mình, anh bật dậy hai tay chống
lên nệm, nhưng động tác lại khiến cho nó vào sâu hơn trong khoang miệng
Thanh Thanh.
“Ưm…ưm”. Thanh Thanh thở không được vội vỗ đùi anh. Cố Minh cũng rút ra.