Mẫu Hậu, Theo Ta Đi

Chương 44: Diệp Gia


trướctiếp

Edit: Pông Thiên Thần

Dựa theo luật lệ Sở quốc, bình thường Hoàng hậu sẽ không dễ dàng được về thăm nhà, nhưng nếu thỉnh chỉ thì có thể về được ba ngày. Diệp Tư Vũ xuất cung trước khi Sở Trạm về một ngày, ngày hôm qua ngủ lại, hôm nay vừa lúc là ngày thứ ba, đến cuối giờ Thân* (5PM) nhất định phải khởi giá hồi cung.

Vừa từ chiến trường trở về, Sở Hoàng cũng rất nể mặt cho Sở Trạm ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, không cần đến Tuyên Chính điện vào sáng sớm. Chỉ là có Diệp Tư Vũ ở nhà, nàng ngược lại không ngủ nhiều, đầu giờ Mẹo* (5AM) đã tỉnh. Sau khi rửa mặt thì đánh quyền trong sân, đợi đến khi Diệp Tư Vũ dậy mới phân phó người chuẩn bị đồ ăn sáng.

Xuất cung chỉ được vỏn vẹn ba ngày, buổi chiều Diệp Tư Vũ phải hồi cung, hơn nữa cũng cần thời gian chỉnh lại dung nhan và vân vân. Làm Hoàng hậu, mặc kệ có được sủng hay không, vẫn phải có mặt mũi. Tính toán đôi chút, Diệp Tư Vũ nghỉ lại bên trong Vương phủ đã là giới hạn, hôm nay muốn ở lâu hơn gần như là chuyện không thể.

Có lẽ vì thế nên khi ăn sáng động tác của Sở Trạm đặc biệt chậm. Không nói đến mấy năm trong quân doanh rèn luyện được sự nhanh nhẹn dứt khoát, tốc độ kia so với năm đó sống an nhàn sung sướng trong cung cũng kém hơn. Một chén cháo, nàng ăn một khắc* (15 phút) thế nhưng vẫn còn hơn phân nữa.

Diệp Tư Vũ đương nhiên biết tâm tư của Sở Trạm, bất quá nhìn sắc trời còn sớm, liền cũng tùy ý nàng kéo dài thời gian. Mặc dù Sở Trạm có ý kéo dài thời gian nhưng tất nhiên cũng phải ăn hết. Ngày đông sáng rực, đã ăn xong thế mà Sở Trạm cũng không tình nguyện đặt chén xuống, nàng nhìn Diệp Tư Vũ bằng ánh mắt tội nghiệp, trên mặt tràn ngập không muốn.

Mấy hôm trước tuyết rơi liên tục hai ngày một đêm, mãi cho đến đêm qua mới ngừng, Sở Trạm chính là đội tuyết mà về. Bầu trời hôm nay trong vắt, hiếm có được một ngày mùa đông mà mặt trời không quá gay gắt, chỉ là ánh sáng khi chiếu lên tuyết trên mặt đất phản quang thoáng có chút chói mắt. Tuyết đọng dưới ánh sáng mặt trời gần như tan ra, thế nhưng khí lạnh trong không khí một chút cũng không giảm.

Lúc Sở Trạm đưa Diệp Tư Vũ ra cửa, cả hai đều mặc quần áo rất dày, đặc biệt là Diệp Tư Vũ. Vì có ý che dấu thân phận nên cổ áo choàng bằng lông hồ ly trắng được kéo lên cao, thoáng cái liền che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

Thân phận đặc biệt, Diệp Tư Vũ đương nhiên không thể nghênh ngang rời khỏi Vương phủ bằng cổng chính, Sở Trạm liền đưa người từ nội viện ra ngoài bằng cửa nhỏ bí mật.

Đã sớm an bài xe ngựa chờ sẵn, Diệp Tư Vũ trực tiếp lên xe bên trong Vương phủ sau đó một đường thẳng đến phủ Trấn Quốc công. Người bên ngoài dù thấy nơi đi và đến của xe nhưng cũng không đoán được ai đang bên trong. Sở Trạm tự tay dìu Diệp Tư Vũ lên xe, lại căn dặn xa phu, nhìn xe ngựa đi đến cửa, lòng nàng cũng không đặt xuống được.

Cửa nhỏ đã mở, Vương công công tự mình canh cửa, xe ngựa lộc cộc di chuyển ra ngoài, xa phu thành thạo đánh xe. Sở Trạm đi theo vài bước, mắt thấy xe ngựa ra ngoài hơn phân nửa, Vương công công cũng chuẩn bị đóng cửa, Sở Trạm lại đột nhiên chạy nhanh tới.

Hai ba bước đã đuổi kịp, không đợi xa phu phản ứng liền nhấc vạt áo nhảy lên xe. Trên xe mọi người đều kinh ngạc nhưng đương sự lại chẳng để ý hành vi lỗ mãng có bao nhiêu không thích hợp, xốc màn xe tiến vào trong, chỉ để lại câu "Ta đưa nàng trở về" liền không quan tâm mà ném cục diện rối rắm cho những người khác.

Mặt mũi Vương công công trắng bệch. Tuy hắn là nội thị, nhưng đạo lý trong cung hắn cũng biết. Trấn Quốc công thế nhưng là quyền thần, Vương gia nhà mình vừa trở về đã chạy đến phủ Trấn Quốc công, vô luận là vì cái gì, một khi để người khác gặp được thì phiền phức lớn. Hơn nữa lần đi lần về này, nguy cơ gặp phải rủi ro là không nhỏ.

Xa phu dường như càng hoảng sợ, nhưng suy nghĩ của hắn đơn giản hơn Vương công công nhiều. Vương gia có đi hay không, căn bản không phải việc của hắn, hắn chỉ cần điều khiển xe tốt là được, cái khác không đến phiên tiểu nhân như hắn quản.

Cho tới bây giờ, Sở Trạm không phải người không có chủ kiến, tính tình bướng bỉnh ngoại trừ Diệp Tư Vũ ra ai nói cũng chẳng nghe vào. Vương công công nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, tự nhiên biết tính, cho nên tuy rằng mặt mũi trắng bệch, thế nhưng ngoại trừ dặn xa phu cẩn thận hơn thì cũng chẳng có biện pháp khác.

Xe ngựa chậm rãi rời nội viện Vương phủ thông qua cửa nhỏ, Vương công công thoáng nhìn xung quanh liền nhanh chóng đóng cửa lại. Trên xe, Diệp Tư Vũ trắng mắt liếc Sở Trạm, bất quá ngại bên người có Xảo Vân nên cũng cho nàng chút mặt mũi. Sở Trạm 'ha hả' cười, xấu hổ vuốt mũi ngồi xuống vị trí đối diện Diệp Tư Vũ.

Bên trong có Xảo Vân, bên ngoài có xa phu, hai người tự nhiên sẽ không nói chuyện thoải mái. Thường ngày Diệp Tư Vũ cũng không nói nhiều, lúc này đơn giản im lặng. Sở Trạm cũng không tìm đề tài nói chuyện, chỉ dựa vào thùng xe, ánh mắt thủy chung không rời khỏi nàng. Xảo Vân chỉ cúi đầu, cũng sẽ không tự nhiên mở miệng, cho nên bên trong xe lúc này ngược lại khá yên tĩnh.


trướctiếp