Mẫu Hậu, Theo Ta Đi

Chương 4: 7 Năm


trướctiếp

Sở Quốc là quốc gia mới, từ lúc Tiên đế thống nhất giang sơn cho đến Hoàng đế hiện tại chăm lo việc nước, kỳ thật cũng chỉ ba mươi năm ngắn ngủi. Nhưng trong ba mươi năm đó, toàn bộ Sở Quốc đã trãi qua những thay đổi to lớn.

Ba mươi năm trước, giang sơn này là của Lý thị. Chỉ là người nhà họ Lý chiếm được thiên hạ, nhưng lại không có khả năng giữ vững nó. Do đó, Lý thị vương triều chỉ tồn tại được bốn đời. Ngoại trừ Thái tổ lúc trước giành được thiên cùng Thái tông thừa kế có chút năng lực, còn lại hai vị hoàng đế một người bản lĩnh thấp kém, một người thì rượu chè hư hỏng. Không chỉ để hậu cung can dự triều chính, hoạn quan nắm giữ quyền hành, mà quanh năm còn có thiên tai hoành hành. Toàn bộ người Lý thị, lòng người hoảng sợ, dân chúng lầm than.

Khai quốc hoàng đế của Sở quốc vốn chỉ là một tên giang hồ lỗ mãng. Gặp thời loạn thế, liền hợp tác với vài huynh đệ tâm đầu ý hợp cùng nhau khởi nghĩa. Không rõ bọn họ là vì nước vì dân hay đơn giản chỉ vì thành tựu của bản thân mà gây dựng một phen bá nghiệp* (sự nghiệp làm chủ các chư hầu). Nhưng thống nhất được vạn lí giang sơn* (mười nghìn dặm song núi) lập nên Sở Quốc, đương nhiên công lao của nhóm người này không thể không lưu danh sử sách.

Điều đáng tiếc duy nhất chính là khai quốc Sở hoàng* (hoàng đế khai quốc nước Sở) là một người đoản mệnh, nhiều năm chinh chiến sa trường mới chiếm được thiên hạ vậy mà hắn không có số hưởng. Sở Quốc lúc đó chưa hoàn toàn yên ổn, Hoàng đế lại tráng niên tảo thệ* (tuổi trẻ mất sớm), bỏ lại cô nhi quả phụ* (mẹ quá con côi) gian nan chống đỡ giang sơn. Cũng may Sở hậu có chút tài cán, không thua kém đấng mày râu, bằng không thiên hạ này đã đổi chủ từ lâu.

Do đó, tiểu hoàng đế dưới sự trợ giúp của mẫu hậu tuổi nhỏ đã có thể giữ vững thiên hạ, lại thêm được mẫu hậu giáo dưỡng* (nuôi dạy) liền dần dần lớn lên, trở thành một bậc Thiên tử. Gần hai mươi năm chăm lo việc nước, tuy rằng không được coi là một đấng minh quân nhưng cũng đã đem quốc gia thâu tóm ngay ngắn, rõ ràng. Dần dần, mang lại vẻ huy hoàng rực rỡ cho một đất nước đã từng mục nát.

Kinh đô Sở Quốc cũng chính là kinh sư của tiền triều. Bất quá chỉ trải qua hai mươi năm phát triển, Sở kinh hôm nay so với tiền triều càng hưng thịnh hơn. Nhìn phố lớn ngỏ nhỏ, người đến người đi, ngựa xe tấp nập, cũng dễ dàng thấy được sự phồn hoa của Sở kinh.

Tiết trời vào xuân, vạn vật sống lại. Không những hoa cỏ khoát lên người một tầng áo mới xanh thẩm cùng vài phần sinh khí, mà trên đường lớn, người người còn phấn khởi tràn đầy sức sống khi cởi bỏ được quần áo mùa đông nặng nề.

Mùa xuân vốn là thời gian du ngoạn tốt nhất, trùng hợp khí trời hôm nay ấm áp ôn hòa, trong lành dễ chịu. Bắt đầu từ sáng sớm, công tử nhã nhặn, yểu điệu giai nhân, nam nữ trẻ tuổi đều ăn mặc đơn bạc xuân sam* (quần áo mùa xuân mỏng manh) ra ngoài hội ngộ. Khắp phố lớn ngõ nhỏ, trong ngoài cổng thành vô cùng tấp nập. Do đó, sinh ý* (việc mưu sinh) của những tiểu thương* (người buôn bán nhỏ lẻ) cũng tốt lên không ít.

Sở Quốc xưa nay bầu không khí tương đối cởi mở, cuộc sống như vậy hiển nhiên là vì khiến cho những vị tiểu thư công tử có thể chuẩn bị cùng nhau đồng hành.Bọn họ quần tam tụ ngũ* (tốp năm tốp ba), cưỡi ngựa, ngồi xe, không nhanh không chậm du ngoạn, thỉnh thoảng cười cười nói nói vài câu. Nói chung là nhàn nhã hưởng thụ ngày xuân tươi đẹp.

Mùa xuân năm nay, kinh thành so với những năm trước càng náo nhiệt. Bởi do kỳ thi sắp đến, sĩ tử từ khắp nơi đều đến Sở kinh hội hợp. Trong lúc nhất thời, kinh sư khắp nơi đều là văn nhân tụ tập, náo nhiệt vô cùng. Bọn họ mặc dù bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi, không rảnh du ngoạn. Nhưng cũng làm cho địa phương vừa thoát khỏi mùa đông ảm đạm vài phần sinh khí.

Sở kinh có một nơi rất nổi danh mà các văn nhân yêu thích nhất. Nơi đó, năm năm trước được nho sĩ có đạo và học vấn cao nhất Sở Quốc Từ Văn Thành sáng lập gọi là Thính Vũ các. Lần này sĩ tử vào kinh ứng thí, chỉ cần điều kiện cho phép hầu như đều đến đây tham gia hoạt động dĩ văn hội hữu* (lấy văn kết bạn).

Hôm nay thời tiết thật là tốt, có người ra ngoài du ngoạn tất nhiên cũng sẽ có người đi luận văn* (bàn luận chữ nghĩa). Người đọc sách thường ngày đều dung lời lẽ nhã nhặn. Thế nhưng thời điềm cùng người khác tranh luận về quan điểm văn học thì còn hơn người giang hồ múa đao lộng thương, không hề khoan nhượng. Tiếng cãi nhau từ lầu hai truyền đến làm một thiếu niên công tử vừa bước vào Thính Vũ các hoảng sợ.

Thấy khách nhân vào cửa, tiểu nhị ở Thính Vũ các tiến tới cười ha ha giải thích: "Công tử chớ trách. Hôm nay tại đây có nhiều sĩ tử đến ứng thí, hiếm khi có thể tụ hội mỗi người nói lên suy nghĩ của mình, thanh âm tự nhiên có phần lớn hơn. Nếu như ngài ngại ồn ào, bên trái lầu hai có một nhã gian* (nơi khác biệt), bên trong thế nhưng thanh tĩnh hơn nhiều."


trướctiếp