Mẫu Hậu, Theo Ta Đi

Chương 108: Phiên Ngoại 5: Thu Dưỡng


trướctiếp

Lúc Sở Quốc Ngô Vương điện hạ phi thường tôn quý được Ly Ca cứu khỏi phòng giam một huyện nhỏ, đã bị lăn lộn không ra hình người. Ngô Vương điện hạ mới vừa bị bắt vẫn còn bộ dáng kiêu căng ngạo mạn, sau một đoạn thời gian ngồi ở trong tù, đột nhiên gặp được người quen trong phòng giam âm u, kém chút nữa đã khóc lớn.

Vì thế, khi Sở Tuấn ăn mặc áo phạm nhân, một thân chật vật được Ly Ca mang tới bên người Sở Trạm, Sở Tuấn rốt cuộc ý thức được Hoàng huynh nhà hắn tốt biết bao nhiêu. Phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy thân nhân chính là muốn nhào lên ôm, khóc rống một trận thống khoái.

Đương nhiên, ý tưởng này không thể thực hiện. Không chỉ bởi vì Sở Trạm không quen tiếp xúc thân mật với người khác, càng bởi vì sau khi được cứu ra Ngô Vương điện hạ còn chưa kịp rửa mặt chảy đầu thu thập bản thân. Người bị nhốt hơn nửa tháng không tắm, trong nhà tù còn là nơi nồng nặc mùi khó ngươi, có thể đoán được hương vị trên người hắn như thế nào rồi.

Cũng vất vả Ly Ca mặt lạnh chịu đựng, cư nhiên mặt không đổi sắc mang hắn đến, dọc đường đi không biết khiến bao nhiêu người hôn mê rồi. Sở Trạm cũng là lần đầu bất mãn Ly Ca, nàng còn không vội nhìn thấy cái tên đệ đệ này, Ly Ca gấp cái gì? Ít nhất nên đem hắn đi thu xếp một chút rồi hẳn mang đến gặp nàng a.

Không biến sắc bước qua một bên, vừa lúc né được Sở Tuấn đang nhào tới. Sở Trạm ho nhẹ một tiếng nói, "Được rồi, trẫm biết ngươi bị uỷ khuất, chuyện này trẫm sẽ thay ngươi xử lý tốt. Nhìn xem ngươi mấy ngày nay đều bị lặn lộn thành cái dạng gì, đi tắm rửa chảy đầu thay y phục trước, sau đó ăn bữa cơm đi."

Lời nói như quan tâm, kỳ thật bên mang theo bao nhiêu ghét bỏ cũng chỉ có Sở Trạm biết. Sở Tuấn mấy ngày nay thật ăn đủ đau khổ, đường đường sinh ra là Hoàng từ, Thân Vương điện hạ được ngự phong, bị nhốt trong phòng giam không thấy ánh sáng cộng thêm mùi hương chết người, dựa vào cơm thừa canh cặn nhà tù sống qua ngày. Tuy chỉ ngắn ngủi hơn mười ngày, bất quá phỏng chứng đều có thể trở thành bóng ma tâm lý suốt đời Sở Tuấn. Vì thế lúc được Hoàng huynh nhà hắn cứu ra, hơn nữa nghe được những lời 'quan tâm' kia, quả thực hắn đã lệ nóng doanh tròng.

Thật sự chịu không nổi ánh mắt của Sở Tuấn, Sở Trạm vẫy vẫy tay để Ly Ca mang hắn đi. Nhớ lại mấy năm trước vị Hoàng đệ này rất đáng tin cậy a, nàng còn từng nghĩ tới sau này ngôi vị Hoàng đế sẽ là của hắn. Ai biết chỉ mấy năm ngắn ngủi, hắn liền vô dụng, hơn nữa còn vô dụng thành như vậy.

Không khỏi lắc đầu, trong lòng Sở Trạm hơi hơi mất mát. Đương nhiên, mất mát không phải vì Ngô Vương vô dụng, mà là vì hành trình cải trang vi hành sắp kết thúc. Nếu mang tiếng giải cứu Ngô Vương tới, như vậy đây đã là điểm dừng chân cuối cùng của nàng, kế tiếp là bước đường hồi kinh.

*********************************

"A, ta liền biết ngươi sẽ không thành thật hồi kinh như vậy." Trên xe ngựa, vẫn dựa vào lòng Sở Trạm như cũ, Diệp Tư Vũ cười híp mắt, tâm trạng hiển nhiên không tệ.

Sau nhiều ngày Diệp Tư Vũ rốt cuộc hết giận, trong lòng Sở Trạm cũng thả lỏng. Nàng dời dời cánh tay, ôm người trong lòng chặt thêm vài phần, nhướng mày cười nói, "Ta sao lại không thành thật? Đây không phải là đang trên đường hồi kinh sao?"

Diệp Tư Vũ tuỳ tay xốc lên màn xe một chút hướng mắt nhìn phía ngoài, xe ngựa mới ra cửa thành không bao xa, ngoài xe ngựa còn có không ít ngựa xe và người đi đường đi ngang qua, bất quá phần lớn đều là người trong thôn phụ cận tranh thủ sáng sớm vào thành. Bọn họ hặc là đi thành tóp năm tóp ba, hoặc là láy xe bò chậm rãi đến, trên mặt phần lớn mang theo nụ cười đơn thuần, khiến tâm trạng người nhìn tự giác tốt lên.

Nhìn bên ngoài, Diệp Tư Vũ chớp chớp mắt, sau đó nhàn nhạt nói, "Đúng vậy, ngươi đang trên đường hồi kinh, bất quá đây không phải lột tuyến khi tới, hơn nữa là đi đường vòng, đường hồi kinh chậm nhất." Nói rồi buông xuống màn xe, quay đầu nhìn Sở Trạm, "Chúng ta xuất kinh nửa tháng, bên phía Vương công công chỉ sợ đã không trụ được. Nếu về trễ, nhỡ xảy ra chuyện thì càng phiền."

Sở Trạm nghe vậy cũng không để ý phất phất tay, bộ dáng tủm tỉm cười, "Vũ, ngươi cứ yên tâm đi. Trước khi xuất kinh, ta đã an bày tốt, tuyệt đối không có việc gì. Chúng ta khó lắm mới ra ngoài được, đương nhiên muốn chơi nhiều, ai biết sau này còn có cơ hội như vậy hay không a. Hoàng hậu nương nương, ngài làm ơn chuẩn đi."

Không thể không nói, tuy trước mặt người ngoài vị tiểu Hoàng đế trẻ tuổi này đã rất uy nghi, ngày thường biểu hiện luôn là tiến thối đúng mực, nhưng bản chất thực chính là một người cố chấp tuỳ hứng. Trước mặt người ngoài nàng có lẽ sẽ thu lại, nhưng trước mặt Diệp Tư Vũ thì không để ý hình tượng chút nào, làm nũng chơi xấu miễn sao đạt được mục đích là được.

Vì bất đắc dĩ, đương nhiên, càng là vì tin tưởng Sở Trạm, Diệp Tư Vũ vẫn là làm mặt 'không có biện pháp ép ngươi' mà đáp ứng. Kỳ thật nàng cũng giống Sở Trạm, đều không thích nhà giam câu thúc cùng công vụ rườm rà, ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không tệ.

Vì thế dưới đề nghị của tiểu Hoàng đế, Hoàng hậu nương nương bàn tính kỹ lưỡng, đội ngủ cải trang vi hành càng đi càng sai. Từ Tây nam vòng qua Đông Nam, sau đó ngồi thuyền Bắc thượng, sau khi rời thuyền lại đi một đoạn đường bộ, vòng một vòng lớn mới rốt cuộc trở về Sở kinh. Ly Ca mặt than biết được lộ trình này đã vài lần nhịn không được muốn nói, bất quá chung quy vẫn là bị Sở Trạm ngăn lại.

Cứ như vậy, sau khi đội ngũ hoàn thành sứ mệnh 'cứu vớt Ngô Vương điện hạ', lại lần nữa vui vẻ thoải mái bước lên hành trình du lịch. Chỉ là dưới sự thúc giục vô tình cố ý của Diệp Tư Vũ, tiến độ hành trình cũng thoáng nhanh một chút. Bất quá phỏng chừng, bọn họ lần này xuất môn hơn một tháng mới trở về. Tội nghiệp Vương công công ở trong cung thay Sở Trạm gánh trách nhiệm, lúc này sợ rằng đã bốn bề thụ địch rồi.

Tiểu Hoàng đế vô lương tâm sung sướng chu du phía Nam Sở Quốc, nửa điểm cũng không để trong lòng người đáng thương trong cung. Kỳ thật muốn theo suy nghĩ của nàng, chu du khắp nước mới là tốt nhất, chỉ tiếc Hoàng hậu đại nhân nhà nàng rốt cuộc lý trí hơn nàng, đã sớm bóp chết khả năng này trong nôi, nếu không Vương công công trong cung biết được chắc chắn khóc chết lên chết xuống.

Cứ thế vừa lên đường vừa du ngoạn, từ Tây Nam đi Đông Nam, nhóm người Sở Trạm cũng dựa theo kế hoạch đi một đoạn đường thuỷ, chỉ tiếc chưa đi đến cuối tất cả đều rời thuyền, đi đường bộ lần nữa.


trướctiếp