Ở Mạt Thế Dưỡng Tang Thi Vương

Chương 8: Tang Thi Vương ngủ trưa


trướctiếp

"Mình cảm thấy, Tiểu Hồng gần đây có chút không ổn."

Lâm Dữu nói, nhón chân nhảy nhót một chút, ôm khăn trải giường ném qua giàn sào phơi đồ. Tiêu Tiêu ngồi dưới mái hiên đằng sau nàng, trong tay cầm hai cọng cỏ, lên tiếng: "Ừm."

Lâm Dữu lại dùng cách thức y hệt mà phơi vỏ chăn: "Đúng không? Trở nên an tĩnh, ăn cũng ít, hơn nữa......"

"Ừm?"

"Hơn nữa," Lâm Dữu lại nhảy hai cái, treo áo khoác blouse trắng của Tiêu Tiêu lên, "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, sào phơi đồ quá cao sao?!"

"Cao?"

"Mình cảm thấy quá cao luôn! Này không phải căn bản với không tới sao."

"Còn thấp nữa, khăn trải giường sẽ, quét đất."

Lâm Dữu đã sớm nghĩ kỹ rồi: "Dùng hai cái sào phơi đồ đặt song song, vậy thì không còn vấn đề nữa."

"Phiền toái. Rõ ràng có thể, để cho mình." Tiêu Tiêu chuyên chú động tác trên tay, cũng không ngẩng đầu lên, "Là Dữu Tử, lùn."

"Tui hoàn · toàn · không · lùn." Lâm Dữu nặng nề mà phản bác, "Là chiều cao trung bình đó, hồi còn đi học mình đường đường chính chính ngồi ở vị trí giữa dãy lớp đó."

Tiêu Tiêu: "Hồi nhà trẻ?"

Lâm Dữu: "...... Tiêu Tiêu, cô gái dò hỏi tới cùng rất không đáng yêu nha."

"Ồ..... Ừm."

"Cái gì?" Lâm Dữu lao lực mà phơi xong quần áo, nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiêu, "Ban nãy mình đã muốn hỏi, cậu đang làm cái gì?"

"Khen thưởng."

Tiêu Tiêu nâng tay lên, nàng dùng ngón trỏ và ngón cái vê nhánh cỏ mỏng manh, phía dưới treo một con châu chấu cỏ rất sống động, lúc vê nhánh cỏ nó tựa như đang linh hoạt nhảy tới nhảy lui trong không trung.

Lâm Dữu có chút kinh ngạc: "Cậu còn biết làm cái này cơ à."

Nàng đặt con châu chấu cỏ trên lòng bàn tay, cầm lòng không đậu mà lộ ra một nụ cười tươi đẹp: "Cảm ơn. Cơ mà cậu nói khen thưởng, khen thưởng cho cái gì?"

Tiêu Tiêu trầm ngâm một cái chớp mắt: "Khen thưởng, phơi quần áo? Vất vả rồi."

Lâm Dữu: "...... Cái này, là đang nói móc đấy hửm."

"Không phải."

"Vậy cậu mau quay lại nhìn thẳng mình mà nói coi......"

Cùng Tiêu Tiêu nói chuyện phiếm vài câu, Lâm Dữu chui người qua cửa sổ, đặt con châu chấu ở trên bàn sách trong phòng ngủ. Không đợi nàng lui người ra, đã nghe thấy trong sân truyền đến tiếng cái gì đó rơi xuống đất.

Tiêu Tiêu chào hỏi con mèo lớn vừa nhảy qua tường để vào sân kia: "Chiêu Tài."

"Meow ngao ngao ~"

Lâm Dữu quay đầu, vừa lúc thấy Chiêu Tài cả người xám xịt dính lá cây cỏ dại, đang đứng bên cạnh sào phơi đồ quay một vòng, lấy móng vuốt lay lay tấm khăn trải giường đang phơi.

Lâm Dữu: "......"

Tiêu Tiêu: "A."

Trên tấm khăn trải giường họa tiết ô vuông xanh trắng vừa mới được giặt sạch sẽ, đột nhiên nhiều thêm một cái vết tích đen tuyền.

Ở thế giới hoàn toàn không dùng được máy giặt tự động này, mỗi ngày tất cả quần áo đều là Lâm Dữu giặt tay, đương nhiên cũng bao gồm đống chăn nệm hôm nay tốn công lao lực giặt tẩy.

Lâm Dữu hít mạnh một hơi, nhìn con mèo béo lộ ra biểu tình vô tội kia, nở một nụ cười hiền lành: "Hôm nay mày đừng hòng trốn, chị nhất định phải tóm mày đi tắm giặt sạch sẽ——"

"Mi ngao!"

"Tiêu Tiêu, đóng cửa lại!"


trướctiếp