Ở Mạt Thế Dưỡng Tang Thi Vương

Chương 3: Tang Thi Vương muốn nuôi hoa


trướctiếp

Bầu trời lất phất mưa phùn, thế giới giống như bao phủ một tầng lụa mỏng.

Gặp phải chuyện gì sao?

Lâm Dữu thu hồi cơm trưa đã nguội lạnh, trong đầu hiện lên dự đoán tệ nhất, thực mau lại bỏ ra sau đầu. Tiêu Tiêu cho dù không có tính công kích, tốt xấu gì cũng là một Tang Thi Vương, trên thế giới này chỉ sợ không tồn tại sinh vật nào có thể uy hiếp nàng.

Vậy là vì cái gì.......

Lâm Dữu bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, hai ngày nay Tiêu Tiêu vẫn luôn đi theo nàng, gần như là cái bóng sau lưng. Dần dần, sau khi nàng quen được điểm này, đã quên suy xét đến tình huống Tiêu Tiêu không theo kịp.

Khả năng chỉ là đơn thuần bị lạc mất mà thôi.

Lâm Dữu nghĩ nghĩ, men theo con đường lúc trước từng đi qua mà đi trở về, quả nhiên tại một điểm nghỉ ngơi nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia.

Cô gái khoác áo blouse trắng ngồi ở ven đường đổ nát thê lương, cúi đầu nhìn đồ vật trong tay. Nàng không có đội mũ, mái tóc dài trắng tuyết rũ trên vai, bị mưa bụi lất phất dính ướt.

Lâm Dữu dẫm lên lớp đá vụn bước qua, phát ra tiếng động rất nhỏ.

Tiêu Tiêu vừa lúc ngẩng đầu lên, dưới làn mi trắng tuyết là một màu xanh băng thuần túy. Cặp mắt như đá quý mỹ lệ kia nhìn thân ảnh nàng đi tới, hơi hơi trợn to, sau đó cong lên một độ cong vui sướng.

Lâm Dữu cũng bỗng dưng cong khóe miệng lên theo: "Cậu đang xem cái gì vậy?"

Tiêu Tiêu vân vê đồ vật trong lòng bàn tay, giơ lên cho nàng xem, là một đóa hoa trắng nhỏ xinh, năm cánh hoa trắng thuần cùng nhụy hoa đỏ thẫm, mang theo vài giọt nước ướt át. Lâm Dữu "A" một tiếng, nhìn về phía cây đại thụ ở trung tâm thị trấn kia.

Khoảng cách quá xa nhìn không quá rõ ràng, nhưng có thể thấy được trên tầng lá cây mọc đầy một màu trắng tinh.

"Hoa nở thật mau a......" Lâm Dữu cảm khái một câu, cảm giác ngón tay bị ngoéo một cái, cúi đầu mới thấy, Tiêu Tiêu mở lòng bàn tay nàng ra, đặt bông hoa lên, "Tặng cho tôi?"

Ừm.

Tuy rằng không có tiếng trả lời, nhưng Tiêu Tiêu nghiêm túc gật gật đầu.

"Cảm ơn." Lâm Dữu cẩn thận thu hồi, nàng đối diện với ánh mắt của Tiêu Tiêu, thanh thanh giọng nói, "Tôi tìm được chỗ trụ lại rồi....... Cậu có muốn dọn đến ở cùng nhau không?"

Tiêu Tiêu nhìn nàng, thong thả mà chớp mắt.

Nàng móc ra cuốn notebook kia, lật đến tờ giấy ban đầu.

—— có thể cho tôi lưu lại không?

Lâm Dữu trong nháy mắt không còn lời gì để nói, sau đó thở hắt một hơi, nở nụ cười: "Ừ, có thể..... Không, là tôi mời cậu."

Cặp mắt đằng sau trang sách kia cong cong nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu.

Nói là "Dọn đến", nhưng mà Tiêu Tiêu dường như cũng không có thứ gì để dọn.

Lâm Dữu mang theo nàng đi trở về. Trước khi quay về, các nàng ở tiệm tạp hóa ven đường tìm được dụng cụ dọn dẹp vệ sinh, suy cho cùng thì căn nhà 8 năm không có người ở, chỉ là quét tước cũng phải hao phí sức lực rất lớn.

Lâm Dữu cầm cây chổi và cây lau nhà đi ở phía trước, Tiêu Tiêu xách theo hai cái thùng chậm vài bước đằng sau. Nàng dường như là đối với cái gì cũng tò mò, đặc biệt là thực vật ven đường, nhìn nhìn liền rất dễ dừng lại.

Lâm Dữu đi một đoạn đường là phải quay đầu lại nhìn xem nàng có theo kịp không, hệt như mang theo bạn nhỏ trường mẫu giáo đi ra ngoại thành chơi. Nói đến cũng buồn cười, lúc trước khi hai người mới chạm mặt, nàng chưa bao giờ lo lắng Tiêu Tiêu sẽ bị lạc, hiện tại lại có dự cảm không nên buông tay.

Cái dự cảm này, vào lần thứ n Lâm Dữu quay đầu lại đã biến thành sự thật.

Còn đường đằng sau trống trơn, nhìn không thấy bóng người màu trắng nào. Lâm Dữu lại muốn thở dài, nàng dọc theo đoạn đường cỏ dại bị dẫm ven đường mà đi tìm, Tiêu Tiêu đang ngồi xổm dưới một thân cây, ôm cái gì đó bỏ vào thùng nhựa cầm trên tay.

"Cậu đang làm cái gì vậy?"

Lâm Dữu ngửi được một cổ mùi thơm ngào ngạt ngọt ngào, đi đến ngồi xổm xuống, nhìn vào trong thùng, lại là hoa.

Lần này là cả một bộ rễ to trông như một loại quả bị đào lên, tầng lá dày xếp trùng điệp vây quanh cành hoa thô tráng, phía trên nở rộ đóa hoa màu cam to bằng mặt người, trông có vẻ giống hoa bách hợp, nhưng mà cánh hoa đã nở ra lại hướng xuống, mũi nhọn như giọt mưa, nhụy hoa vàng nhạt ngắn mà bóng mật.

Sân vườn lớn như vậy, cây hoa thế này hoàn toàn không thành vấn đề. Lâm Dữu hỏi: "Cậu muốn chăm nó sao?"

Tiêu Tiêu gật đầu.


trướctiếp