Ban đầu chỉ là vì lời qua tiếng lại thôi, nhưng
nói rồi lại nói Hàn Đông lại trở nên kích động, chỉ vào Thái Khang nói,
"Mẹ mày nữa thái độ của mày có thể tốt hơn tí không! Lúc nào cũng lạnh
lùng xa cách cho ai xem? Mày nghĩ mày cái gì cũng biết thì mày trâu bò
à?"
Thái Khang nhìn hắn một lúc lâu, không muốn cãi nhau, hắn đưa tay khoác lên vai Hàn Đông, "Mày bĩnh tĩnh đã, đây là trường học, đừng
phát bệnh."
Hàn Đông mím chặt môi, ánh mắt trở nên nguy hiểm,
hung hăng vung tay Thái Khang ra, Thái Khang lại nói: "Bản thân mày cũng không muốn người khác biết."
"Đừng dùng ánh mắt thương hại ấy
nhìn tao!" Hàn Đông lườm Thái Khang, rõ ràng là hơi quá khích, "Mày vẫn
chưa nói rõ ràng, có phải mày nói với người khác rồi không?"
Sở dĩ Hàn Đông tìm Thái Khang là vì hắn nghe được vài tin đồn từ miệng người khác.
wtp Mật Kết
"Tao không hề." Thái Khang lẳng lặng nhìn hắn, "Cảm xúc của mày không được
ổn định, chắc là bị nhìn ra rồi. Tao đã nói với mày biết bao lần, mày
nói với ba mẹ mày chưa?"
Vừa nhắc đến ba mẹ, Hàn Đông bèn ngắt
lời hắn, "Không cần mày quan tâm, tao nói với họ làm gì? Chỉ sinh ra
nhưng lại chẳng thèm nuôi lớn, mẹ nó nếu giờ tao mà chạy lên tầng sáu
nhảy xuống thì ngay cả mí mắt bọn họ cũng chẳng thèm nhấc lên ấy chứ!"
Hàn Đông là một đứa trẻ bị bỏ rơi, từ khi còn nhỏ đã phải chịu sự lạnh nhạt của ba mẹ, Thái Khang không muốn tiếp tục nói với hắn, "Mày vẫn còn chị mà..."
Hàn Đông cong môi cười, đầu nóng lên nói mấy lời hồ đồ,
cuối cùng hắn không quay đầu lại bướng bỉnh nói, "Chẳng qua cũng chỉ là
có quan hệ huyết thống mà thôi...."
Thái Khang, "Mày bình tĩnh đã, mày biết mày bây giờ đang nói gì không?"
Hàn Đông cười lạnh, "Tao biết chứ, sao tao lại không biết. Mày biết bây giờ tao muốn làm gì không? Tao nghĩ, nếu tao nhảy từ một tầng cao như thế
này xuống bọn họ có hối hận hay không? Có lẽ là đập đầu chết... là tao
có bệnh! Bệnh của tao không nhẹ, bây giờ tao còn dám chết, chỉ cần bọn
họ có thể hối hận! Dù sao tao cũng không thể cứu được nữa! Tao có bệnh!
Tao không dám nói, bọn họ đều nói người bị bệnh tâm thần thì đầu óc sẽ
có vấn đề, tao không muốn khác loài!"
wtp Mật Kết
Thái
Khang không thể nhịn được nữa, bắt lấy cổ tay Hàn Đông, "Mẹ mày nữa bình tĩnh lại! Rối loạn lưỡng cực thì làm sao? Mày có bệnh tao cũng có,
chúng ta bị bệnh cùng nhau là được chứ gì! Có gì phải mất mặt chứ? Trừ
trốn tránh ra mày còn biết làm gì nữa? Tiểu học mày nói muốn cùng tao đi học âm nhạc, sau đó thì sao? Lên cấp hai mày lại nói với tao mày sẽ
không chơi dương cầm nữa? Đây là mày ư Hàn Đông? Mày cứ phải giày xéo
chính mình như vậy? Ghét chính mình như vậy à?"
Hàn Đông vung
mạnh tay hắn ra, nâng chân muốn đi, Thái Khang hoảng hốt sợ hắn coi
thường mạng sống của chính mình nên vội vàng bước lên trước kéo hắn ôm
vào lòng, "Mẹ mày nữa mày bị thần kinh à? Bình tĩnh lại đã Hàn Đông!"
"Cút." Hàn Đông hung hăng đẩy hắn ra, đấm một cái vào mặt Thái Khang, giọng
nói hơi nghẹn ngào, đứt quãng, "Bảo mày cút xa ra cơ mà. Tao có bệnh,
tao ghét chính mình, tao còn có thể làm sao? Mày không hiểu đâu Thái
Khang, nếu tao không cười, không giả vờ giống như những người khác, tất
cả mọi người sẽ xa lánh tao. Mày biết Tăng Lý chứ, cậu ta chính là một
minh chứng sống, tao không muốn như vậy, thế thì không bằng tao chết đi, mày đừng lại gần tao nữa... tao không biết một khi kích động thì tao sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Hắn cất bước muốn đi, Khang lại
đuổi theo, trả lại cho hắn một đấm, lạnh lùng nói, "Mẹ mày nữa cứ tức là lại lao vào tao xả! Bao nhiêu lần rồi có lần nào ông đây không làm
thùng rác cho mày trút giận không hả? Thế mày có thấy tao ghét mày ruồng bỏ mày chưa?"
Trên mặt Hàn Đông đau rát, trong lòng nghẹn một
cơn tức, xương cốt trong người có một loại xúc động, hắn không thể khống chế ác quỷ trong lòng mình, hắn bước lên trước hung hăng trả lại cho
Thái Khang một cái đấm, "Mẹ mày mày muốn ăn đòn à?"
"Đúng, tao
muốn ăn đòn đấy, tao cực kỳ muốn ăn đòn." Ngoài dự đoán, Thái Khang quả
quyết thừa nhận, hắn cố nhịn cảm giác đau rát trên mặt, đấm một phát vào bụng Hàn Đông, "Đánh một trận, để tao cho mày tỉnh táo lại!"
Nắm đấm vô tình nện lên người hắn, khóe môi Hàn Đông bị thâm đen một mảng,
mắng hắn: "Thái Khang... mẹ mày nữa mày mới bị rối loạn lưỡng cực."
Thái Khang nhìn hắn chằm chằm cười, một quả đấm làm Hàn Đông đập vào thân
cây, cả người hắn đau đến mức không còn sức để nhúc nhích.
"Đúng, tao có bệnh đấy." Hắn nhìn từ trên cao xuống nói với Hàn Đông.
Lúc ấy Tưởng Tu Vũ nhìn thấy chính là một màn này.
wtp Mật Kết
"Lúc lên cấp hai nó bắt đầu có triệu chứng, chỉ mình tao biết." Thái Khang
nói với hai người, "Sau lần đánh nhau hai tháng trước bọn tao cũng không nói chuyện với nhau nữa."
Thảo nào Thái Khang vừa nghe thấy
chuyện về tòa nhà D thì vội vàng đi... trong lòng Tăng Lý bỗng nhiên
hiểu ra, chỉ mình Thái Khang biết, Hàn Đông biết chơi dương cầm.
Tăng Lý và Phí Lập nhìn nhau, tiếng đàn dương cầm lúc thì chậm rãi lúc thì
vội vàng, thể hiện rõ nội tâm người chơi đàn không được bình tĩnh.
"Cứ tóm nó về trước đi." Phí Lập mím môi, "Ở đây rùng rợn quá."
Trong phòng âm nhạc, trước cây đàn dương cầm cũ có một cậu thiếu niên mặc áo
trắng ngồi, áo sơ mi màu trắng được mở bung hai cúc, tóc mái dài tán
loạn trên trán.
Bên cạnh cây đàn dương cầm để một cái cặp sách.
Cậu thiếu niên nhắm chặt mắt, lông mi dài, những ngón tay trắng bệch đang
nhảy múa trên những phím đàn, đôi tay kia chắc chắn là rất hợp với việc
đánh đàn.
Ba người đứng ở cửa đằng sau nhìn hắn, Thái Khang nhìn chằm chằm Hàn Đông qua lớp cửa kính, ánh mắt hơi dao động.
"Sao thế?" Phí Lập chú ý đến sự chuyển biến trong ánh mắt của Thái Khang bèn hỏi.
Hắn không biết làm thế nào mới tốt, hắn không muốn tùy tiện gọi Hàn Đông.
wtp Mật Kết
"Lúc học cấp hai, lần cuối cùng Hàn Đông chơi dương cầm đã mặc như thế này." Thái Khang giải thích một cách đơn giản, rồi chẳng nói thêm lời nào
nữa, sau đó cất bước vào bên trong.
"Thái...." Phí Lập sững người, cứ thế vào à?
"Về đi." Thái Khang bước đến cản bàn tay đang đánh đàn của Hàn Đông, cụp mắt nói, "Đừng chơi trốn tìm nữa."
Hàn Đông gạt tay hắn ra, giọng nói uể oải, "Tao đánh thêm một lúc nữa."
Thái Khang nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Mọi người đều nghĩ rằng
người mắc chứng rối loạn lưỡng cực là tao, không phải mày."
Ngón tay Hàn Đông đặt trên phím đàn không động đậy, nói: "Sớm muộn gì mọi người cũng biết là tao thôi."
"Tao cũng sẽ nói với mọi người là mày." Thái Khang nói.
Phí Lập sửng sốt, đây là những lời nên nói lúc này sao?
Những lúc như thế này nên nghĩ đến tâm lý của Hàn Đông trước chứ!
Hắn mở miệng bước vào bên trong định nói, nhưng Tăng Lý lại nhanh chóng kéo hắn lại, lắc lắc đầu, "Không cần đâu."
Phí lập bèn dừng lại, nửa tin nửa ngờ.
wtp Mật Kết
Thái Khang và Phí Lập là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, Thái Khang chủ
động trực tiếp, Hàn Đông nghe thấy thế thì chẳng bất ngờ chút nào.
"Tao không muốn cãi nhau với mày, tao mệt rồi, để tao yên tĩnh một lúc đi." Hàn Đông nói.
Tăng Lý nhìn thấy một màn này thì bỗng nghĩ đến, một Hàn Đông bình thường
vẫn luôn hoạt bát cũng sẽ có những lúc trầm lắng như vậy.
Ví dụ
như lần trước lúc cậu đi xem Phí Lập đánh bóng... hoặc là lúc lên lớp,
thỉnh thoảng có thể phát hiện ra. Nhưng mỗi người đều có những lúc không vui, cậu cũng không để ý lắm.
Thật ra phần lớn thời gian sự hoạt bát vui vẻ ấy của Hàn Đông không phải xuất phát từ nội tâm.
"Để mày yên tĩnh một lúc rồi sau đó thì sao? Mày định làm thế nào?" Thái
Khang xách cặp của hắn lên, từng câu từng chữ vạch trần những suy nghĩ
sâu bên trong của Hàn Đông, "Giống như năm ấy từ bỏ dương cầm, bây giờ
không học nữa à? Đeo cặp theo là muốn đi chứ gì, vẫn muốn trốn tránh
sao? Hay nên nói, mày muốn chết, cảm thấy cuộc đời này chẳng còn gì
luyến tiếc, chẳng còn ý nghĩa gì nữa, ba mẹ không quan tâm, bản thân thì lại vô tích sự, không nhìn thấy phương hướng cho tương lai, cho nên
muốn lùi bước, muốn chết?"
.....
Trầm mặc một lúc, Hàn
Đông đứng bật dậy giật lấy cặp sách, hờ hững nhìn Thái Khang, "Nếu biết
rồi mày còn quan tâm đến chuyện của tao làm gì? Tao đã mệt lắm rồi, tao
chẳng muốn giả vờ nữa, có bệnh thì bệnh thôi, bị xa lánh thì cứ xa lánh
thôi, chẳng sao cả."
Quả nhiên trong lòng hắn còn có sự hiểu lầm, Tăng Lý nghĩ.
wtp Mật Kết
"Mọi người đều như nhau." Thái Khang túm lấy cổ tay Hàn Đông, không để hắn
giãy ra, nhìn thẳng vào mắt Hàn Đông gằn từng tiếng: "Ai mà không như
vậy? Mày nghĩ tao không gặp khó khăn à? Mỗi lần tao mắc lỗi cũng cảm
thấy bản thân mình là phế vật, không xứng với sự mong đợi của mọi người, hận không thể chặt đứt đôi tay này đi, không muốn đánh đàn nữa. Anh tao chẳng có nghề nghiệp đàng hoàng, ba mẹ tao cũng có thiên vị, có nhà ai
hoàn mỹ đâu? Ai mà chẳng có nhưng nỗi khổ?"
"Tao cũng hay cảm
thấy tương lai mình mờ mịt chẳng biết làm gì, cảm thấy bản thân mình bây giờ là một kẻ vô tích sự, cũng muốn trốn tránh, không muốn chơi dương
cầm nữa, học dương cầm chi phí đắt đỏ, ba mẹ tao cũng tạo áp lực cho tao không ít."
"Nhưng tao muốn nói với mày rằng, Hàn Đông, sở dĩ bây giờ chúng ta không nhìn thấy tương lai là vì chúng ta đang ở độ tuổi mờ mịt mà thôi. Mày không được làm một người hèn nhát, không được làm một
kẻ đào ngũ, tao sẽ rất buồn."
Cơ thể Hàn Đông cức ngắc, dưới ánh trăng bốn chàng trai ở bên trong một căn phòng bỏ hoang, trầm mặc đứng đó.
Không biết qua bao lâu, Hàn Đông bỗng nhiên bật khóc, nước mắt thi nhau tuôn ra, làm Phí Lập hết hồn.
"Tao không chịu được nữa...." Hàn Đông đưa tay chặn lại hàng lệ không ngừng
rơi của mình, mang theo tiếng nức nở nói, "Tao vẫn luôn cảm thấy, cảm
thấy tao là một tên biến thái, bị thần kinh, một khí xúc động thì việc
gì cũng có thể làm ra... loại người như tao nếu ra ngoài xã hội chắc
chắn là một khối u ác tính, sẽ hại người khác, nhưng tao cũng không
muốn... tao, chỉ là không khống chế được."
Hắn không ngừng nghẹn
ngào, không ngăn được nước mắt, nức mở nói, "Tao thường xuyên cảm
thấy... nếu chết đi thì tốt rồi. Dù sao cũng không có ai quan tâm đến
tao, chẳng ai sẽ vì tao mà đau lòng, ba tao mẹ tao từ nhỏ đã không thèm
quan tâm đến tao và chị gái, tao chẳng làm được gì cả, học hành không
giỏi, niềm yêu thích cũng bỏ dở nửa chừng, những việc nên làm cũng không làm được, còn giả vờ... sợ mọi người ghét tao, miễn cưỡng cười. Nhưng
thật sự tao rất sợ... nếu ngay cả bạn bè cũng xa lánh tao, tao... thật
sự tao, thật sự tao sẽ sụp đổ mất."
"Mấy đứa mày còn đến đây tìm
tao làm gì? Đã biết bệnh của tao rồi mà còn cứ sán lại gần làm gì? Đừng
cứu tao nữa... tao không cứu được nữa rồi, kệ tao đi."
Sau đó,
Hàn Đông vừa khóc vừa đem những lời nói cất giấu trong lòng mình tuôn
hết ra, hắn rất đau khổ, Thái Khang cũng đau khổ, Tăng Lý và Phí Lập yên lặng đứng ở cửa, nhìn hai người vừa đau khổ vừa cô đơn giống nhau, rồi
lại an ủi lẫn nhau.
wtp Mật Kết
Sỡ dĩ Hàn Đông đến tòa nhà D để đánh đàn, làm ra một loạt việc trong ngày hôm này, thật sự chỉ là
đột nhiên muốn làm như vậy mà thôi.
Lúc nghe người bên cạnh nhắc
đến chứng rối loạn lưỡng cực trong đầu hắn trống rỗng, cảm thấy bản thân không thể tiếp tục nữa, hắn toi rồi. Quá xúc động hắn chẳng muốn để ý
đến thứ gì nữa, lúc hoàn hồn thì đã đến đây rồi.
- -"Trừ
trốn tránh ra mày còn biết làm gì nữa? Tiểu học mày nói muốn cùng tao đi học âm nhạc, sau đó thì sao? Lên cấp hai mày lại nói với tao mày sẽ
không chơi dương cầm nữa? Đây là mày ư Hàn Đông?"
Cũng không phải hắn không nghĩ, chỉ là bị ác mộng bao vây, sợ hãi mọi thứ, không ngừng lựa chọn trốn tránh.
"Hàn Đông...." Tăng Lý bỗng lên tiếng, giọng nói được phóng đại trong không gian rộng lớn yên tĩnh.
Phí Lập kinh ngạc cúi đầu nhìn cậu, im lặng chờ đợi, Tăng Lý mím môi, ánh
mắt trầm tĩnh, "Tuy, tôi nói có thể... không có sức thuyết phục.
Nhưng... mọi người sẽ không vì một người bị bệnh gì đó mà cô lập...
người đó đâu."
Lúc gặp lại Kiều Nhiên, Tăng Lý đã chậm rãi ý thức được.
"Tôi rất yếu đuối." Tăng Lý nói, "Nhát gan, vẫn luôn muốn... trốn tránh.
Muốn tránh xa, nghĩ rằng, không làm gì hết, không nói gì hết, thì có
thể, không sao."
"Nhưng thật ra không phải...."
"Mọi người sẽ không vì bất cứ căn bệnh nào mà cô lập một người."
"Nguyên nhân thật sự cô lập cậu... chỉ là vì, nội tâm của chính mình mà thôi."
Đôi mắt màu nâu của Tăng Lý nổi lên gợn sóng, đúng vậy, cậu đã chậm rãi ý thức được.
Cậu hồi tiểu học, không rên một tiếng, cố gắng chịu đựng tất cả bạo lực,
hồi cấp hai cậu trầm mặc ít nói, không nói chuyện với người khác, kép
kín chính mình.
wtp Mật Kết
Nhưng nếu cậu dũng cảm hơn một chút, dũng cảm hơn một chút, nói với ba mẹ mình, nói chuyện với người
khác, cố gắng thay đổi chính mình, đối mặt với khuyết điểm của mình, vậy thì, tất cả sẽ không như vậy.
Cậu và Hàn Đông, bị ác mộng bao
vây, trong vô số đêm cậu phải khổ sở giãy dụa, ngủ say trong miềm hy
vọng ấu thơ, không muốn tỉnh lại.
Khát vọng có người đến cứu vớt, lại không muốn mở mắt ra, bắt lấy tia sáng ngay trước mắt mình.
Phí Lập hé môi, cúi đầu nhìn Tăng Lý, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, "Tăng Lý...."
Tác giả muốn nói: Về chuyện Hàn Đông mắc chứng rối loạn lưỡng cực, thật ra
trước kia toàn viết không được rõ ràng mấy, ví dụ như hắn vốn dĩ là một
người hoạt bát, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có những lúc trầm xuống, ví
dụ như lần trước ở trên sân bóng rổ cùng Tăng Lý. Hay là lần cùng với
Tưởng Tu Vũ, quốc khánh thời tiết lạnh nhưng vẫn mặc quần đùi đi câu cá
gì đó, đoạn nội dung này khá là rõ ràng.