Lại Đây Chồng Hôn Một Cái

Chương 25: Nảy mầm 1


trướctiếp

- Mật Kết-

Hôm sau Tăng Lý quay lại trường tiếp tục đi học, Du Du lo lắng cho cậu, nhưng thấy cậu không sao bèn không nói gì nữa. Ngược lại là Tưởng Tu Vũ, mấy ngày liền không thấy xuất hiện, có việc xin nghỉ, cũng không quay lại trung cư.

Tăng Lý đoán trong nhà cậu ta bây giờ chắc đang lộn tùng phèo rồi.

Trừ Tưởng Tu Vũ ra Phí Lập cũng xảy ra một chút thay đổi trong im lặng. Dường như là càng tốt với Tăng Lý hơn trước, thái độ cũng mềm hơn, đột nhiên hắn như vậy Tăng Lý còn nghĩ hắn không thoải mái cơ, cậu rất muốn hỏi Phí Lập rốt cuộc làm sao... đừng dọa người như vậy.

Nhưng thứ khiến Tăng Lý đau đầu hơn nữa chính là Du Du muốn cậu mời Phí Lập đến nhà ăn cơm, cậu đang khổ sở vì không biết mở miệng thế nào.

wtp Mật Kết

Tối hôm ấy đầu tiên Phí Lập thông báo cho Du Du trước, sau đó mới liên lạc với Giang Niên, bọn họ còn nói chuyện vài câu, cụ thể là nói gì thì Tăng Lý không biết, nhưng cậu nhạy bén phát hiện ra, sự thay đổi của Phí Lập đối với cậu có liên quan đến chuyện này.

Lẽ nào... bệnh của mình... cậu ấy biết rồi?

Tăng Lý mím chặt môi, mặt hơi nóng lên. Cậu không thấy xấu hổ vì căn bệnh của mình, nhưng dù sao đi nữa cũng không có cách nào thật sự thả lỏng để đón nhận người khác, chỉ muốn chạy trốn.

Cậu như vậy, Phí Lập sẽ dần dần cảm thấy phiền thôi đúng không?

Trong lòng Tăng Lý trống rỗng, hơi chua sót, một mặt cậu cảm thấy Phí Lập là một người sáng sủa như ánh mặt trời, chắc sẽ không chơi cùng với một người tối tăm như cậu đâu. Nhưng mặt khác, lại không nỡ rời bỏ tình bạn khó lắm mới có được.

wtp Mật Kết

Du Du thúc giục cậu, bà cũng khó lắm mới rút ra được chút thời gian để về nhà nấu một bữa trưa. Nếu qua mất ngày hôm nay thì lần sau phải đợi rất lâu về sau.

"Phí... Phí Lập..." Tăng Lý khó khăn gọi một tiếng, yết hầu lăn lăn, hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên cậu mời người khác về nhà ăn cơm.

"Hửm? Sao vậy?" Phí Lập dừng động tác trên tay lại, quay đầu lười nhác nhìn cậu một cái.

Tăng Lý chú ý đến bức vẽ trên quyển sách của Phí Lập, đó là một chú thỏ nhỏ.

Phí Lập cũng chú ý đến, vội vàng dùng tay che lại, ho hai tiếng, giống như vừa bị bắt phao, hơi ngại ngùng che che giấu giấu nói: "Sao đột nhiên gọi tôi thế?"

Tăng Lý nhìn hắn một cái, lại cúi đầu xuống, ngón tay gãi gãi má. Đồng phục cậu mặc rộng thùng thình, lộ ra cái cổ trắng nõn, thậm chí còn lộ ra cả hình dáng xương quai xanh cực kỳ đẹp. Phí Lập nhìn thấy, yết hầu hơi lăn lăn, tầm mắt không rời đi được, trái tim đập bang bang.

"...Cậu nói xem nào, lề mà lề mề." Phí Lập lại bắt đầu lẩm bẩm.

Tăng Lý hơi nản lòng, cậu cảm thấy thật sự rất khó.

Nhưng cũng may người này là Phí Lập, cậu không đến mức quá căng thẳng, chỉ là hơi ngại ngùng khi mở miệng mà thôi.

Nếu bị từ chối... thì sẽ xấu hổ lắm.

wtp Mật Kết

"Mẹ tôi...." Giọng Tăng Lý rất nhỏ, cúi đầu, da trắng nõn, nhỏ con, phối hợp với giọng nói của cậu thì cả người càng lộ vẻ mềm mại. "Muốn mời cậu... đến nhà tôi... ăn cơm trưa." Tăng Lý gãi gãi má, ngại ngùng nói từng chữ từng chữ.

Phí Lập ngẩn ra, sau đó đồng ý cực nhanh, "Được."

Tăng Lý thở ra một hơi, nhưng lại hơi ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy thế thế thế thế này... là hết rồi?

Phí Lập cười đá chân cậu một cái, nói: "Cậu đúng là cái đồ không có lương tâm, có phải nếu dì không gọi thì cậu cũng không định mời tôi đến nhà cậu chơi đúng không? Lúc trước cậu đã đồng ý với tôi những gì?"

Có chuyện hay không cũng cứ tìm tôi chơi. Tăng Lý đương nhiên nhớ. Mỗi câu Phí Lập nói, mỗi thứ hắn tặng cậu, cậu đều nhớ hết.

Tăng Lý hơi xấu hổ, Phí Lập đối xử với cậu cực kỳ tốt, nhưng cậu... sao lại... không biết cố gắng như vậy.

"Không, không phải...." Tăng Lý cúi đầu, không biết nên nói gì, càng ngày càng lo lắng, cuối cùng chỉ đành đỏ mặt tỏ ý, "Tôi, tôi nhớ."


trướctiếp