Ánh Sáng Trong Đêm Tối

Chương 12


trướctiếp

"Cộp!" Rilderle gập mạnh cuốn sách, ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào Martley. Động tác của Martley hơi khựng lại, cậu không biết tại sao đứa nhóc này lại tỏ ra tức giận như vậy.

- Tôi chỉ muốn cậu được ăn no mà thôi.

"Loảng xoảng..." đĩa khoai tây trên bàn bị hất tung rồi vỡ tan dưới mặt đất.

- Haha, ngươi nghĩ ta đáng thương đến mức phải ăn đồ của người làm ư?

Rilderle nổi giận, cậu cảm giác lòng tự trọng của mình bị chà đạp một cách tàn nhẫn. Nhưng lúc này Martley không có tâm trạng lắng nghe cậu nhóc muốn nói gì. Rilderle đang đợi Martley nổi giận rồi bỏ đi, tên người hầu đó sẽ không phí sức giả vờ quan tâm cậu nữa nhưng...

Hướng nhìn của Rilderle bỗng chao đảo, Martley đẩy mạnh Rilderle xuống sô-pha. Đầu Rilderle nhói lên vì đau, hắn định phản kháng tuy nhiên ngay lập tức khựng lại. Ánh mắt đang nhìn hắn chứa đầy sự giận dữ, cổ áo thì bị tóm lấy. Chỉ còn một bước nữa để khiến tên này nổi điên rồi đánhhắn. Như thế thì hắn sẽ có cớ đuổi tên phiền phức này đi. Ngoài ý muốn của Rilderle, tên đó chẳng làm thêm động tác nào.

- Cậu nghĩ việc làm nhục kẻ khác sẽ khiến bản thân tốt hơn ư? Người làm thì có vấn đề gì chứ? Chính cậu hay gia đình này đều được chăm sóc bởi họ. Cái lòng tự trọng của cậu có thể khiến cậu no bụng sao? Đôi lúc, nếu muốn sống cậu phải hạ mình xuống và nhận sự giúp đỡ từ kẻ khác dù họ có là ai. Chứ không phải vứt lòng tốt của họ sang một bên và tự chịu đau đớn một mình.

Đôi mắt của Rilderle mở lớn, những lời mà tên người hầu nói đều chọc thật sâu vào vết thương của hắn. Nhưng hắn không thấy tức giận, có lẽ hắn đã luôn mong một ai đó nói những điều này trước mặt mình.

"Ọc..c...ọc..." Tiếng bụng réo lên vì đói phát ra từ cả hai. Không khí rơi vào tĩnh lặng, Martley bỏ cổ áo của Rilderle ra, cậu ngồi xuống chia bánh mì ra làm hai phần rồi đưa một phần cho hắn.

- Nếu cậu sợ tôi đầu độc thì để tôi ăn trước...

- Ta sẽ ăn!

Martley hài lòng khi thấy cậu chủ nhỏ của mình cuối cùng cũng thông não. Rilderle đón lấy phần bánh của mình, cậu nhóc bắt đầu ăn chúng kèm với thịt cừu. Hơn một tháng nay, chẳng có bữa ăn nào tử tế, Rilderle ngấu nghiến ăn mặc kệ lễ nghi.

- Mà tại sao ngươi nghĩ ta sợ bị đầu độc vậy?

- Thì..tôi nghĩ với tính cách của phu nhân, chuyện đó sẽ xảy ra.

- Phụt...

Lần đầu tiên Rilderle bật cười khi đang ăn.

- Bà ta không thể làm vậy đâu, nhất là lúc cha còn đang vắng mặt ở nhà.

Nụ cười trên mặt cậu nhóc trở nên trào phúng, Rilderle cảm thán:

- Không biết chừng, bà ta thực sự muốn làm thế...

- Vậy thì cậu phải sống thật khỏe mạnh để trả thù bà ấy.

Rilderle nhìn cái người vẫn đang cắm cúi ăn phần của mình, chẳng biết câu nói đó là vô thức bật ra hay muốn nói như vậy.

- Ngươi kì lạ thật đấy.

Giọng nói của Rilderle đã mềm mỏng hơn trước, Martley ngẩng đầu lên. Điểm thiện cảm là con số 0 tròn trịa, cậu cúi xuống không đáp lời.

*** .

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||

- Ngươi là Martley?

Một người phụ nữ lớn tuổi ăn mặc giản dị, đi cùng với bà là một nhóm nữ hầu.

- Vâng, là tôi.


trướctiếp