Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 1: Nằm mơ ta đang xuyên thư


trướctiếp

Lãng nhật tình không, gió thu hiên ngang.

Thổi nhiệt khí vào vận mệnh u ám, chớp mắt một biến đổi lớn đã lặng yên phát sinh.

Thiếu niên mặc một thân hắc y gầy yếu chớp chớp mắt, hai tay nhỏ nắm chặt chạc cây, hai chân kẹp thân cây, vẫn không nhúc nhích.

[chạc cây: chỗ cành cây chẻ làm nhiều nhánh]

Phía sau, dưới tàng cây, một đám con nít ầm ĩ vờn quanh bên tai hắn.

Nếu nhìn kỹ nhất định có thể phát hiện, hai chân thiếu niên đang hơi hơi run lên.

Mọi người chỉ cho rằng hắn đã sợ đến mức không dám động đậy, cả đám sôi nổi che miệng cười trộm.

Một bé gái cất giọng hỏi hắn: "Làm sao vậy? A Dư?"

A Dư? Là đang kêu hắn?

Ngay sau đó, giọng nam có chút thô vọng lên: "Mau bò đi!"

Đoạn Hành Dư chớp chớp mắt, ban đầu đôi mắt còn tàn lưu một tia sợ hãi thì bây giờ đã biến mất hầu như không còn, thay vào đó là sự bình tĩnh như hàn đàm chưa từng nổi lên gợn sóng.

Nhìn kỹ sẽ thấy nó còn mang theo một chút bực bội.

Đoạn Hành Dư trong lòng cũng không quá bình tĩnh, hắn dường như mới từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, giờ phút này đầu óc còn hơi căng mà.

Tình trạng trước mắt càng làm hắn đau đầu, ai có thể nói cho hắn, hắn đang không có việc gì vì sao lại muốn bò lên cây?

Còn có một đám hài tử náo nhiệt đứng xem dưới tàng cây này là ai?

Từ từ... Tiểu hài tử?

"Đoạn Hành Dư, ngươi đang làm gì đấy?!"

Đoạn Hành Dư nghe được giọng nam vừa thô vừa khàn lần nữa từ dưới tàng cây truyền lên, hắn liền ôm cây đi xuống xem. Đến khi vừa nhìn được cảnh tượng xung quanh, hắn hoàn toàn thanh tỉnh... Lại cũng hỗn độn...

Một đám hài tử ăn mặc cổ trang.

Đóng giả nhân vật?

Nhưng nhìn cũng rất thật?

Ý thức dần dần thu hồi, trong đầu Đoạn Dư Hành dừng lại ở ký ức cuối cùng về một cái chiêu bài treo lên cây mây, phía trên viết bốn chữ to "Mộng tình nhân gian".

Đoạn Hành Dư là người vừa kết thúc đời học sinh cấp ba, thật vất vả chịu đựng qua kỳ thi đại học, liền cùng vài hồ bằng cẩu hữu hẹn đi chơi. Để tìm kiếm sự kích thích, cả bọn cùng vào một ngôi nhà có bề ngoài cũ nát, bên trong nhà toát ra một cổ hơi thở thần bí.

Nhưng hắn nhớ rõ bọn họ không chơi loại kịch bản có bối cảnh cổ đại, dù thế thì cũng tuyệt đối không thể thật như vậy.

Hắn càng cảm thấy đau đầu, đang muốn nói gì đó, đám tiểu hài tử dưới tàng cây lại sôi nổi nhìn về phía khác, dường như bị thứ gì mới mẻ thu hút.

Này...

Hắn vẫn còn ở trên cây đấy...

Có thể có người nào tới quan tâm một chút không?

Đoạn Hành Dư bất đắc dĩ "Này" một tiếng, ánh mắt dời theo hướng nhóm tiểu hài tử nhìn, lại bởi vì lá cây âm u che đậy tầm mắt làm hắn không thấy rõ người, chỉ có thể nhìn thấy một mảng vạt áo màu xanh.

Cách đó không xa một tiểu công tử phấn điêu ngọc trác đang lườm to mắt nhìn người trên cây.


trướctiếp