Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 34


trướctiếp

Lúc Dương Tam đi khỏi vẻ mặt đùng đùng nổi giận. Trước kia cô đánh nhau với Diêm Vương bất phân thắng bại. Kết quả cô ngủ một nghìn năm, thực lực giảm mạnh, ăn nhiều thứ như vậy cũng chỉ khôi phục được ba phần. Mà ở đây lại là Địa phủ, địa bàn của tên Diêm Vương đó. Dưới hoàn cảnh này Dương Tam đã thua một cách thảm hại. Cô quyết định đợi khi sức mạnh của bản thân khôi phục đến đỉnh cao sẽ quay lại đánh lần nữa, rửa mối nhục ngày hôm nay!

Trước khi đi, càng nghĩ càng điên tiết, cứ đi tìm cô bạn Mạnh Bà cái đã.

"Tiếu Mạnh này, bây giờ Diêm Vương còn ăn cơm bạn nấu không?"

Mạnh Bà vừa xúc một muôi canh Mạnh Bà cho đám quỷ hồn đang xếp hàng vừa gật đầu, "Đương nhiên là mình làm rồi, trừ mình ra cũng chẳng có đầu bếp nào khác".

Dương Tam xấu hổ: Làm sao mà không có đầu bếp, nhưng những đầu bếp đó đều đã hy sinh dưới trình độ nấu ăn của Tiểu Mạnh hết rồi. Nhưng mỗi lần nhìn đám quỷ sai ăn đồ của Tiểu Mạnh làm xong thì sống không bằng chết, tâm trạng cô lại cực kỳ sảng khoái, dù sao người bị hại cũng chả phải mình mà.

Một quỷ nam nhận lấy bát canh Mạnh Bà, bịt chặt mũi, uống một ngụm, sắc mặt tái nhợt hiện lên màu đỏ, màu xanh, màu tím, quỷ nam bóp chặt cổ mình như thể đang bị tra tấn, lưỡi dài ra, hai mắt trắng dã. Nếu không phải anh ta đã chết một lần chắc hẳn có thể lại chết thêm lần nữa.

Mạnh Bà lắc đầu, đám quỷ hồn này thật đáng thương, mấy trăm năm rồi không được ăn ngon, bây giờ uống được một ngụm canh đã xúc động như vậy rồi.

Dương Tam nhếch miệng, "Mấy nghìn năm qua lão đều ăn đồ ăn như vậy, chắc đã chán rồi, Mình thấy bạn nên đổi ít rau xanh cho lão thì hơn".

Cô nhẹ giọng nói: "Mình học được ít thực đơn ở nhân gian, chúng ta trao đổi một chút nào".

"Có thịt ba chỉ xào dâu tây này, kem mì này, rau xào quýt này, nhìn lên sao trời này... Bạn xem ở Địa phủ này dù sao cũng không nhìn thấy sao, đáng buồn ghê cơ, nếu có thể ăn món 'nhìn lên sao trời' này cũng là một kiểu nhớ mong, có phải không?"

"Mỗi khi nhìn thấy 'nhìn lên sao trời', lại nhớ tới bầu trời đầy sao".

Hành động múc canh của Mạnh Bà hơi dừng lại, có chút đăm chiêu, "Nghe cũng hay ho đấy".

Dương Tam cố gắng giữ cho miệng mình không cười quá lộ liễu, nói: "Để mình viết cho bạn công thức, bạn cứ tiếp tục làm đi nhé".

Sau đó cô lấy giấy bút từ trong không gian ra, bắt đầu viết. Lúc trước Dương Tam lượn lờ trên mạng đã tìm thấy đám đồ ăn đen tối này cũng bị khiếp sợ, nên ấn tượng khắc sâu. Cho dù không nhớ kỹ từng bước cũng không sao, viết bừa cũng được - dù sao cũng là loại đổi mới ấy mà.

Viết xong, cô trịnh trọng đưa cho Mạnh Bà, "Bạn thân ơi, trong lòng mình, bạn luôn là một đầu bếp bị trì hoãn tại cái Địa phủ này, đừng phụ lòng mong đợi của mình nhé".

Mạnh Bà không ngờ Dương Tam lại tin tưởng mình đến vậy, cũng cầm lấy tay cô, vẻ mặt cảm động, "Bạn yên tâm, mình sẽ cố gắng! Sau khi làm xong mình cũng sẽ gửi cho bạn một ít!"

Vẻ mặt Dương Tam cứng lại một lúc, nói: "... Ờ, tớ đợi bạn".

Cùng lắm nhận được thì không ăn thôi! Mà chẳng phải vẫn còn Tiểu Hắc với Tiểu Kim đấy à? Đàn em ấy mà chính là để đổ vạ!

Dương Tam càng nghĩ càng thấy hợp tình hợp lý.

....

Dương Tam day trán, chuyến đi Địa phủ này miễng cưỡng xem như đạt được mục đích. Tiếp theo là phải đi tìm trợ lý kia.

Dương Tam dựa vào trí nhớ của mình, lấy giấy bút vẽ trợ lý.

Cô bực bội gõ đầu mình một phát, biết thế lúc dùng Gương Tam Sinh thì mượn bọn quỷ sai cái máy ảnh. Ơ, mà không biết máy ảnh có chụp được hình từ Gương Tam Sinh hay không nữa.

Thôi bỏ qua, nghĩ đến việc xuống Địa phủ còn phải chép lại đơn xin phép, Dương Tam đã cảm thấy đau nhức cả tay.

Cô xem thành phẩm của mình, tràn đầy tự tin - mình vẽ giống quá, người khác không thể không nhận ra được!

Chính là anh, Hà Nhất Phàm!

Là người đại diện, Hà Nhất Phàm ít nhiều chắc cũng biết đến trợ lý của những người nổi tiếng, chưa kể bọn họ còn từng hợp tác với Phương Đồng Nguyệt nữa.


trướctiếp