Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 30


trướctiếp

Bắc Bất Nhạc suy nghĩ một lúc rồi vẫn đi theo Dương Tam.

Cả ba tiếp tục đi sâu vào rừng. Có lẽ vì quá yên lặng, Bắc Bất Nhạc không nhịn được mà hỏi Dương Tam, "Đây là em gái cô à?"

Dương Tam đáp: "Là đàn em thôi, cũng coi như là một nửa đồ đệ".

Tiểu Kim nghe vậy ưỡn ngực tự hào, mặt tràn đầy đắc ý. Đại nhân đã thừa nhận địa vị của nó đấy! Nó là một nửa đệ tử, cũng không kém con gấu kia đâu!

Bắc Bất Nhạc cảm khái nói: "Thế mà cô cũng mang cô bé đến đây, không sợ cô ấy gặp nguy hiểm à?". Bề ngoài của Tiểu Kim giống một em gái yếu đuối, Bắc Bất Nhạc không tránh được việc nhận nhầm giới tính.

Tiểu Kim bị coi thường, có chút không vui, búng ngón tay, một dòng nước từ trên trời đổ xuống khiến Bắc Bất Nhạc ướt như chuột lột. Tiểu Kim là cá, điều khiển nước là bản năng nên cũng không tốn bao nhiêu pháp lực.

Bắc Bất Nhạc tốt tính, ngược lại còn xin lỗi Tiểu Kim, "Thì ra cũng là một vị sư phụ nhỏ, đúng là hậu sinh khả úy".

Năm nay ngay cả một cô bé mười tuổi cũng có bản lĩnh như vậy làm cho ông cảm thấy rất căng thẳng.

Tiểu Kim cố gắng đè nén sự đắc ý trong giọng nói của mình, "Không dám, không dám".

Đi được hơn một tiếng, có tiếng khóc hu hu truyền tới, như khóc như nỉ non, trong đêm tối tĩnh mịch càng dọa người hơn.

Bước chân của Bắc Bất Nhạc nhanh hơn và chạy về chỗ phát ra âm thanh, Dương Tam di chuyển nhanh hơn, khi nhìn thấy người ở trên cây, cô nhíu mày suy nghĩ – vậy mà lại là Tề San.

Tề San ngồi ở trên cây, trên tay ôm một thứ giống như lệnh bài, đôi mắt sưng đỏ vì khóc. Chiếc váy trên người bị cành cây cào rách lộ ra làn da trắng nõn.

Tề San thấy họ đến thì giống như chết đuối vớ được cọc, "Cứu tôi với! Tôi muốn ra khỏi khu rừng này!"

Giọng nói của cô ta đầy sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp đầy hoảng hốt sợ hãi (1), "Khu rừng này kinh khủng quá, rất nhiều ma quỷ muốn ăn thịt tôi!".

(1) Nguyên văn: Hoa dung thất sắc

Dương Tam nói: "Sau khi gặp phải ma quỷ mà vẫn trở ra được nguyên vẹn, đúng là lợi hại đấy".

Bắc Bất Nhạc vốn dĩ đang đến gần cô ta nghe vậy cũng dừng chân, nhìn Tề San với một chút dò xét và nghi ngờ.

Tề San nức nở nói: "Có thể do bùa hộ mệnh trên người tôi, lá bùa này là do mẹ tôi xin cho trước đây, nếu không có nó tôi đã chết rồi".

Cô ta từ trên cây leo xuống, mắt ngân ngấn nước.

Bắc Bất Nhạc khẽ gật đầu, "Cô đi cùng chúng tôi đi, đợi lát nữa sẽ đưa cô ra ngoài trước". Với tính cách của mình, ông không thể trơ mắt thấy chết mà không cứu được. Có thể cứu được một người thì cứu nhiều thêm một người. Trong lòng ông cũng cảm khái Tề San này may mắn, chữ đỏ trên lá bùa hộ mệnh kia đã mờ dần, hiển nhiên là không dùng được nữa. Nếu bọn họ không đến cô ta đã là mồi cho hổ rồi.

Tề San nhìn ông đầy cảm kích, bước tới chỗ bọn Dương Tam.

Khi cô ta cách Dương Tam khoảng năm mét, kiếm gỗ đào của Dương Tam lạnh lẽo vô tình đâm vào người cô ta, giống như một tia chớp, nhanh đến nỗi Tề San không kịp né tránh.

Khi kiếm còn ở trên người Tề San, cô ta thét lên một tiếng chói tai, khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp ban đầu lập tức thối rữa, không thấy được dung mạo ban đầu, thậm chí còn có sâu bò ra từ trong mắt. Một linh hồn thoát ra khỏi thể xác, đó là linh hồn của Tề San.

Cô ta đang muốn chạy trốn thật nhanh thì bị lá bùa bay ra từ tay Dương Tam dán lên, trực tiếp ngăn lại. Tề San nhìn Dương Tam với vẻ không cam lòng và đầy oán độc, còn có khó hiểu sao cô có thể biết được.

Dương Tam day mũi, chán ghét nói: "Cái mùi hôi thối trên người ngươi ta đã ngửi được từ cách đây cả trăm mét rồi".

Cho nên ngay từ đầu Dương Tam đã biết Tề San là người chết rồi, cô ả chẳng qua chỉ giả vờ để lừa người khác mà thôi, không biết đã hại bao nhiêu người rồi.


trướctiếp