Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 27


trướctiếp

Nuôi tiểu quỷ rất dễ xảy ra tình trạng không nghe lời, cắn lại chủ. Có lẽ vì vậy mà Phương Đồng Nguyệt đã chọn cách biến con mình thành tiểu quỷ, có quan hệ huyết thống này cô ta không những có thể khống chế tốt mà pháp lực của tiểu quỷ cũng càng cao thâm hơn – bị chính mẹ mình biến thành tiểu quỷ, sự oán hận đó có thể chuyển thành pháp lực. Sau khi nuôi tiểu quỷ, Phương Đồng Nguyệt mới thành công đứng vững trong giới giải trí. Nhìn cái dáng vẻ của tiểu quỷ đó, có lẽ đã dính vài mạng người rồi, nếu không cũng chẳng thể lớn nhanh như vậy được, nhìn qua như một đứa bé bốn, năm tuổi.

Thành công nhờ Tiêu Hà, thất bại cũng do Tiêu Hà (1). Khi tiểu quỷ đó bị cô ăn thì cái hậu quả do bị cắn trả cô ta cũng phải hiểu rõ.

(1) "Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà" - Câu nói nổi tiếng của Hàn Tín chỉ việc chính Tiêu Hà đề cử Hàn Tín với Lưu Bang để làm nên đại nghiệp, rồi cũng chính Tiêu Hà lập kế đổ tội Hàn Tín làm phản để trừ khử ông.

Có điều, Dương Tam hơi nhíu mày, Phương Đồng Nguyệt không thể có khả năng luyện tiểu quỷ được, cô ta phải có người giúp đỡ.

Cô bỏ điện thoại xuống, không để ý đến Phương Đồng Nguyệt nữa. Với Dương Tam, Phương Đồng Nguyệt đã chết.

Khi ăn gần xong, Đạo diễn Chu mới đi vào, nhìn dáng vẻ của Dương Tam là biết cô rất hài lòng với bữa ăn này, nói một lời mà nhiều nghĩa, "Tôi đã nói quán này rất ngon mà".

Dương Tam liếc mắt nhìn ông, "Ông hút thuốc cũng hơi lâu đấy". Ít nhất cũng phải một tiếng rồi.

Đạo diễn Chu nói một cách đàng hoàng, "Đây là tôi sợ mùi thuốc ám vào hai người nên mới ra ngoài hút mà".

Dương Tam gật đầu, "Ừ, tôi thực sự rất ghét mùi khói thuốc".

Sau khi ăn xong, Ngô La đưa Dương Tam đến căn nhà đã sang tên cho cô, nhà cửa sạch sẽ, không có tì vết, đồ dùng cũng đầy đủ khiến cô rất hài lòng.

Cô thấy vui vẻ lại đưa cho Ngô La một lá bùa nữa. Đối với cô mà nói, mấy lá bùa chỉ mất vài đồng, đổi lấy một căn nhà to cũng không thiệt.

Sau khi nhìn thấy ngôi nhà lớn thì Dương Tam càng không thể chịu nổi căn nhà nhỏ kia nữa.

Ngày hôm sau Dương Tam gọi cho tên đàn em Doãn Văn Giác đến chuyển nhà.

Doãn Văn Giác chạy tới dẫn theo đám vệ sĩ làm cu li, bản thân thì đứng nói chuyện phiếm với Dương Tam.

"Lão đại, sao chị lại nuôi một con gấu như vậy?", Doãn Văn Giác hỏi, anh ta chưa bao giờ thấy một con gấu nào hiểu tính người như vậy, có thể chơi rubik, lại còn một mình uống Cô ca. Mặc dù rất tôn trọng lão đại nhưng cậu không thể không phản đối, thu nhân cái tên Tiểu Hắc này cũng quá qua loa rồi đấy.

Dương Tam nhìn mấy vệ sĩ nhấc hành lý từ dưới đất lên. Đồ đạc của cô cũng không nhiều lắm, một hoặc hai chuyến là xong. Dương Tam nói một cách bâng quơ, "Tiểu Hắc có thể coi là một nửa học trò của tôi".

Doãn Văn Giác uất ức, "Lão đại, lần trước chị bảo em không có tố chất, cho tiền cũng không nhận đấy".

Thế mà xem bây giờ lại nhận một con gấu, tố chất của cậu có kém cũng không thể kém hơn gấu chứ?

Dương Tam hơi hất cằm liếc Tiểu Hắc một cái. Tiểu Hắc lập tức đặt khối rubik yêu quý của mình xuống, dùng cái tay gấu bự chảng cầm bút, nhúng vào chu sa, vẽ bùa lên giấy vàng, nó vẽ một lá bùa cầu mưa.

Doãn Văn Giác: Chết tiệt! Một con gấu lại có thể vẽ bùa đấy!

Sau khi vẽ xong, Tiểu Hắc vui vẻ chạy tới trước mặt Dương Tam, nhìn Doãn Văn Giác với ánh mắt khinh bỉ sâu sắc.

Một giây sau, trên đầu Doãn Văn Giác có mưa nhỏ, mặc dù chỉ có vài giây nhưng thực sự có mưa!

Doãn Văn Giác nghẹn họng nhìn trân trối, không gì có thể hình dung được tâm trạng lúc này của cậu.

Một con gấu có thể vẽ bùa, mà lại vẽ thành công...

Trong đầu cậu hiện lên một câu: làm người không bằng một con gấu!


trướctiếp