Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 24


trướctiếp

Dương Tam yên lặng suy nghĩ, tự hỏi bây giờ ra tay làm Từ Xuân Thâm mất trí nhớ có bị coi là vi phạm hợp đồng đã ký hay không.

Từ Xuân Thâm vẻ mặt nghiêm túc cam đoan với cô, "Tôi sẽ không nói với ai đâu".

Từ câu này nghe ra thì anh ta đã nhìn thấy hết rồi.

Thật ra mà nói Dương Tam cũng không sợ, cùng lắm thì đổi thân phận khác làm lại. Nếu là người khác thì cô đã dứt khoát cho mất trí nhớ sạch sẽ luôn rồi, nhưng Từ Xuân Thâm thì khác. Cô vẫn đang nghĩ tới việc nuôi anh ta làm đầu bếp, vẫn nhớ đến việc tạo quan hệ tốt để anh ta cam tâm tình nguyện nấu ăn cho cô, cho nên không thể sử dụng biện pháp cứng rắn. Nếu xóa trí nhớ rồi sau này khôi phục sẽ trở thành kẻ thù mất. Nói cho cùng cũng do cô không cẩn thận.

Cô chớp chớp mắt, không biết xấu hổ mà bày ra cái vẻ đáng yêu trước mặt sư phụ và người lớn. "Ừ, tôi tin anh!".

Trong đôi mắt xanh biếc tràn đầy sự tin tưởng đối với anh.

Từ Xuân Thâm ngơ ngác, môi hơi cong, giọng nói mang ý cười, "Vậy chẳng lẽ nguyên hình của cô là Thao Thiết (1) à?"

(1) Thần thoại Trung Hoa như sách Sơn Hải Kinh và Tả truyện thì thao thiết là một trong "Tứ hung" gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ. Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng.

Từ khi quen biết, bản tính tham ăn của cô để lại ấn tượng rất sâu sắc với anh.

Dương Tam coi thường, "Tất nhiên là không phải!", mặc dù cô không biết nguyên hình của mình là gì nhưng chắc chắn không phải là Thao Thiết!

Cô đổi chủ đề, "Sao anh lại đến đây?". Nơi này cũng không dễ tìm, một mình Từ Xuân Thâm không thể tìm thấy được.

Từ Xuân Thâm xoa xoa huyệt Thái Dương rồi nói: "Dường như tôi nghe có tiếng người gọi, lúc tỉnh lại thì đã ở đây rồi".

Thực ra đây là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, quả thực là giống như bị mê hoặc.

Dương Tam nhướng mày, cầm lấy tay anh, kiểm tra xem anh có bị nhập hay không.

Nếu như bị tà ma yêu quái nhập thì ngọc bội cô đưa cho anh sẽ báo trước hoặc để lại dấu vết. Nhưng lại không thấy gì cả.

Dương Tam nghĩ đến một khả năng, bỗng thấy chột dạ. Cái viên đá vừa nãy, tuy cô không biết nguồn gốc của nó, nhưng xét theo linh lực dày đặc và hơi thở sạch sẽ này thì ít nhất cũng đạt đến cấp bậc Thiên Địa Linh Bảo, hơi kém hơn so với ghi chép của sư phụ. Những vật thiêng này bình thường đều sẽ nhớ chủ của mình.

Âm thanh mà Từ Xuân Thâm nghe thấy rất có thể là tiếng gọi của viên đá.

Như thế có tính là cô đã chiếm mất cơ duyên của Từ Xuân Thâm không?

Mà cũng không nói thế được, cô trùng hợp tìm thấy viên đá này, như thế nghĩa là cô cũng là người có duyên.

Chà, chỉ có thể nói rằng vận may của cô tốt hơn Từ Xuân Thâm.

"Thế tình hình bây giờ là sao?", Từ Xuân Thâm hỏi.

Dương Tam buông tay ra, nói một cách thản nhiên: "Có lẽ anh nghe thấy tiếng gọi của bọn yêu ma quỷ quái hoang dã. Nếu ở nơi hoang vu mà nghe thấy có người gọi anh thì anh không được tùy tiện trả lời đâu đấy".

Cô nhân tiện phổ cập cho Từ Xuân Thâm một chút kiến thức.

Từ Xuân Thâm ừ một tiếng, "Chúng ta ra ngoài cũng lâu rồi, quay về thôi".

Dương Tam gật đầu đồng ý.

"Chờ chút, trên đầu cô có lá rơi".

Từ Xuân Thâm vừa nói vừa giúp Dương Tam nhặt lá khô trên tóc, trong lúc đó, mầm xanh bé nhỏ chạm vào tay anh, dường như thẹn thùng ngoảnh đi khiến anh hơi buồn cười.

Không biết có phải anh nhìn nhầm hay không, cái mầm xanh này hình như lớn hơn lúc sáng.

Dương Tam và Từ Xuân Thâm cùng nhau trở về, Tiểu Hắc đi sát phía sau họ.


trướctiếp