Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 14


trướctiếp

Bắc Bất Nhạc hít thật sâu cố làm cho mình bình tĩnh lại.

Hít vào. Thở ra. Hít vào. Thở ra.

Bình tĩnh cái con khỉ! Bình tĩnh thế quái nào được mà bình tĩnh! Đấy chính là tay áo Càn Khôn! Tay áo Càn Khôn trong truyền thuyết đấy! Là môn đã thất truyền của Trấn Nguyên Tử (1)!

(1) Tổ Địa Tiên Trấn Nguyên Tử, hiệu là Dữ Thế đồng quân, ngụ tại núi Vạn Thọ, am Ngũ Trang, nhà có cây nhân sâm rất quý, ăn quả có thể trường thọ. Khi thầy trò Đường tăng đến am Ngũ Trang, Trấn Nguyên Tử đi vắng, Tôn Ngộ Không vì giận 2 tiểu đồng nên đã đánh đổ cây nhân sâm. Thầy trò Đường Tăng liền trốn đi. Trấn Nguyên Tử về, biết được chuyện, bắt thầy trò Đường Tăng, định cho Ngộ Không vào vạc dầu. Ngộ Không phải mời Quan Âm đến dùng nước Cam Lồ hồi sinh cây nhân sâm. Trấn Nguyên Tử sau đó kết nghĩa với Tôn Ngộ Không.

Dương Tam để lộ ra chiêu thức đó chắc chắn đã khiến Bắc Bất Nhạc cực kỳ chấn động, thuật pháp trong truyền thuyết xuất hiện trước mặt ông khiến ông có cảm giác đã được trở về thời đại thần thoại. Dĩ nhiên, với sức tưởng tưởng của ông chỉ có thể nghĩ Dương Tam là đồ tôn của nhất mạch Trấn Nguyên Tử mà thôi.

Ông nhìn Dương Tam, cảm thấy mình sống trên đời bao nhiêu năm đúng là uổng phí. Một cô bé như vậy cũng có thể sử dụng thuần thục...

Lại nghĩ đến lúc nãy muốn nhận cô ấy làm học trò, Bắc Bất Nhạc không khỏi nóng mặt. Cô bé này bảo muốn thu ông là học trò, đúng là không phải mạnh miệng.

Ông ho nhẹ một tiếng, nói: "Không ngờ ngài là đồ tôn của vị ấy, chẳng trách ánh mắt ngài lại tốt như vậy".

Chỉ có đồ tôn chính tông mới học được tay áo Càn Khôn.

Dương Tam cười tủm tỉm nói: "Không dám, không dám".

Đồ tôn gì mà đồ tôn, cô chính là đồ đệ hàng thật giá thật nhé!

Từ Xuân Thâm nghe thấy Bắc Bất Nhạc thay đổi cách xưng hô, ngạc nhiên liếc nhìn Dương Tam một cái.

Bắc Bất Nhạc cố nén lại sóng to gió lớn trong lòng, hỏi Từ Xuân Thâm: "Lá bùa lần trước ta đưa cho cháu mất tác dụng à?".

Từ Xuân Thâm là con một người bạn của Bắc Bất Nhạc, ông cũng không tránh khỏi chăm sóc nhiều hơn một chút. Nghĩ đến tình cảnh của Từ Xuân Thâm mấy năm nay, ông cũng phải thông cảm cho cậu ấy.

Từ Xuân Thâm có căn cốt cực tốt, là giữa vạn người mới tìm được một nhưng lại có một khuyết điểm chết người – không thể ngưng tụ được linh lực trong cơ thể. Nói cách khác, cho dù cậu ta tài giỏi bao nhiêu, tu luyện nhanh thế nào thì cơ thể cũng giống như một cái rây lọc vậy, linh lực thoát rất nhanh, tất nhiên không thể tu luyện. Nhưng mà hàng năm cậu ấy đều được linh lực bao quanh, ở trong mắt đám yêu quái chính là một miếng thịt béo bở thơm ngon, là loại đại bổ. Bắc Bất Nhạc vẫn thường xuyên làm bùa hộ mệnh cho cậu, tránh cho có ngày bị yêu quái ăn mất.

Từ Xuân Thâm tháo khẩu trang xuống, lắc đầu, "Bùa hộ mệnh vẫn dùng được, nhưng mà...".

Anh nghĩ tới giấc mơ mấy ngày hôm nay không khỏi có chút đau đầu, "Mấy ngày nay cháu thường xuyên mơ thấy một ma nữ".

Anh vừa nói ra, mí mắt Dương Tam nhảy một cái, "Ma nữ mà anh mơ đến có phải là một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi? Lông mày rậm? Răng vẩu không?".

Lúc trên xe cô đã nhìn thấy ảnh chụp chung của vợ chồng hồn ma lái xe, lại nghĩ đến những gì mà ông ấy nói, Dương Tam lập tức liên hệ được.

Vẻ mặt của Từ Xuân Thâm cứng đờ, hiển nhiên là cô đã đoán đúng.

Dương Tam nói đùa: "Người đó là fan trung thành của anh. Để hối lộ qủy sai mua được một suất đi vào giấc mơ của anh còn lấy trộm tiền để dành của ông xã, ông xã người ta mới một tiếng trước còn khóc lóc với tôi là bà xã ông ấy bị anh dụ dỗ mất đấy".

Vẻ mặt Từ Xuân Thâm lúc này thật sự là không diễn tả nổi.

Bắc Bất Nhạc cười to, việc này cũng không gây hại đến mạng sống của Từ Xuân Thâm, ông cũng rất vui vẻ, ở một bên hả hê.

Hà Nhất Phàm là người đại diện của Từ Xuân Thâm, cũng là bạn học cùng anh từ ngày trung học, cực kỳ quan tâm đến chuyện của anh ấy, vội hỏi: "Vẫn muốn xin vị tiểu sư phụ đây giúp cho, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề".

Cô gái này tuy tuổi còn nhỏ nhưng thủ đoạn vừa thể hiện đã đủ rồi, lại nhìn thấy thái độ của Bắc Bất Nhạc, Hà Nhất Phàm đương nhiên càng tin tưởng vào năng lực của cô, không vì vẻ ngoài mà khinh thường cô ấy.

Dương Tam vốn đã nhớ thương miếng thịt ngon ngậy Từ Xuân Thâm này, vì hắn mà còn vất vả tham gia chương trình truyền hình, cũng rất vui vẻ có mối quan hệ tốt với Từ Xuân Thâm. Cô suy nghĩ một lát, nói: "Cũng được, anh ký tên cho tôi là được rồi".

Hà Nhất Phàm mừng rỡ: Thì ra vị tiểu sư phụ này là fan của Xuân Thâm.

Từ Xuân Thâm khẽ gật đầu, "Cảm ơn".

Diện mạo anh vốn đã rất đẹp, lúc này ánh mắt dịu dàng như gió xuân khẽ lướt qua vậy.

Dương Tam nói xong, lấy từ trong tay áo ra nào là áp – phích của Từ Xuân Thâm, bưu thiếp và một đống thứ khác, thậm chí còn có một quyển đồng nhân Xuân Thâm mà Vạn Vân Phỉ tặng cô, nói là văn chương kiệt xuất, mùi thịt bốn phía. Dương Tam cũng không thể hiểu nổi, một quyển sách thì có thể ngửi được mùi thịt sao?


trướctiếp