Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 12


trướctiếp

Theo con mắt của Dương Tam, con chồn này khoảng ba trăm tuổi, tuy chưa đủ để hóa thành người nhưng đã có linh trí.

Sau khi con chồn bị bắt, Lâm Trạch Hải tỉnh lại, hơi mơ màng hỏi: "Sao lại trói tôi lại thế này?". Phối hợp với mái tóc dựng đứng, cái người bình thường vẫn lịch sự, nhẹ nhàng bây giờ lại có chút ngốc nghếch đáng yêu.

Ông nhìn Doãn Văn Giác hỏi: "Văn Giác, có phải cháu lại bày trò chơi khăm cậu không?".

Doãn Văn Giác thấy mình thực sự không phải là oan uổng một cách bình thường đâu! Cậu có chơi khăm cũng không bày ra trò này có được không hả? Ở trong lòng cậu Hai không biết hình tượng ăn chơi trác táng của cậu đã đến mức nào rồi.

May mắn mợ của cậu đã giúp cậu rửa sạch oan khuất, Dương Vi vừa cởi dây thừng vừa nói: "Anh lại còn nói Văn Giác à, may mà lần này có nó nếu không thì không biết phải làm như nào nữa đây".

Trước khi Văn Giác đến, bọn họ cũng đã tìm vị đại sư quen biết đến đây, kết quả đại sư vừa mới tới đây đã hộc máu, tỏ ra bản thân học nghề chưa kỹ, không đấu lại được. Bây giờ thấy Dương Tam chỉ một ngón tay đã giải quyết xong, lúc này hình ảnh của Dương Tam trong mắt mọi người đã được nâng lên một tầm cao mới.

Dương Vi chỉ vào con chồn ở trên mặt đất nói: "Anh bị nó chiếm thân thể, bắt đầu nói linh tinh, còn ăn sống, uống máu gà. May mà có đại sư Dương đây cứu anh".

Lâm Trạch Hải cũng không có ký ức này, ông chỉ nhớ mình đi vào một khu rừng, hình như có thấy một bầy chồn... Ông cảm thấy trong miệng có một chút vị máu tươi... lại thấy những người khác cũng gật đầu xác nhận, không khỏi nghĩ mà sợ hãi.

"Đại sư Dương, con chồn này phải xử lý như thế nào ạ?"

Doãn Bình hỏi, nếu là con chồn bình thường thì còn đánh được, con này thì rõ là đã thành tinh, bọn họ không biết xử lý như thế nào, nếu không chuẩn bị cho tốt, nhỡ đâu để nó chạy mất rồi quay về báo thù thì rất không hay.

Dương Tam ho nhẹ một tiếng, "Để đó cho tôi là được rồi".

"Làm phiền đại sư rồi". Mọi người đều tỏ ra cảm kích.

Lâm Trạch Hải do dự một chút rồi nói tới những chuyện đã xảy ra ở sơn trang mấy ngày nay, "Những chuyện xảy ra trong sơn trang mấy ngày nay chẳng nhẽ là do bọn chồn này gây ra? Hình như sáng nay tôi còn nhìn thấy một đám...".

Dương Tam nghĩ một chút rồi nói: "Để tôi hỏi xem sao".

Để mà nói thì cô rất dễ dàng có thể giao tiếp với bọn chồn, nhưng Dương Tam vẫn nhớ nơi này là nhân gian, không thể làm quá, cô lấy ra một tấm bùa Thú Tâm Thông (đọc được suy nghĩ của thú), dán lên người con chồn, ép hỏi.

"Nói đi, là ai sai các ngươi làm?"

Con chồn bị khí thế của cô chèn ép, run lẩy bẩy, dưới tác dụng của Thú Tâm Thông, "Không, không có yêu quái nào sai chúng tôi hết. Một tháng trước chúng tôi phát hiện linh khí ở cái hồ này dồi dào hơn những nơi khác, tu luyện đúng là làm chơi mà ăn thật đó".

"Nếu để cho bọn họ thi công sơn trang sẽ có nhiều con người đến đây, chúng tôi không thể tu luyện tốt được".

Dương Tam nhíu mày, thì ra bọn chúng vì điều này mới dọa con người. Ánh mắt cô dừng lại trên người con chồn, có chút do dự: Trên người con chồn tinh này không có mùi máu, nói rõ là tu luyện theo phương pháp chính tông của Đạo gia. Cô là yêu quái có nguyên tắc, không thể tùy tiện ăn yêu quái được.

Chồn nướng của cô, thế là bay mất rồi...

Lâm Trạch Hải không nhịn được mà nói: "Các ngươi chắc biết thứ tự trước sau chứ, năm năm trước chúng ta đã mua mảnh đất này rồi".

Chồn nói: "Chúng ta cũng muốn mua, nhưng làm yêu quái, muốn mua cũng không được. Mà trước kia mảnh đất này là của bọn ta, con người các ngươi không được sự cho phép của bọn ta đã tự tiện chiếm đoạt đấy chứ".


trướctiếp