Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 1


trướctiếp

Chân gấu hấp, đuôi rồng chiên, Đan Mộc (1) trộn, cá Văn Diêu (2) xào dấm, thịt Cùng Kỳ (3) kho tàu...

(1) Cây son, lá tròn mà cọng đỏ, hoa vàng mà quả đỏ, vị nó ngòn ngọt, ăn vào thì không đói (trích Tây Sơn Kinh – Sơn Hải Kinh)

(2) Văn Diêu Ngư: Văn Diêu Ngư là một loài kỳ ngư cá chim cùng chung một thể, thuộc về giống cá bay. Văn Diêu Ngư có ngoại hình rất giống cá chép, thân cá cánh chim, đầu trắng, mỏ đỏ, lông có đốm màu xám bạc, tiếng kêu giống chim loan, ban đêm thường bay lượn ở giữa Đông Hải và Tây Hải. Văn Diêu Ngư cũng là dấu hiệu năm được mùa. Văn Diêu Ngư trích từ 《Sơn Hải Kinh · Tây Kinh thứ ba》

(3) Cùng Kỳ là một loài dị thú ăn thịt người, về ngoại hình của Cùng Kỳ, có người nói nó giống như con trâu, toàn thân phủ đầy lông như gai nhím, tiếng kêu như tiếng chó tru.

Đám thức ăn ở trước mắt Dương Tam tỏa ra mùi thơm phức, nước miếng chảy ròng ròng... Muốn ăn quá đi... Nàng đang định làm một miếng nuốt sạch hết chỗ đồ ăn yêu thích như trước kia. Thế nhưng cái đám đồ ăn đó lại như có chân chạy mất ngay trước mắt nàng, cho dù nàng có cưỡi mây đạp gió cũng không đuổi kịp. Rõ ràng khoảng cách không xa mà đuổi thế nào cũng không được, gần ngay trước mắt mà lại như xa tận chân trời.

Dương Tam hoảng hốt tỉnh dậy.

Thì ra là mơ à...

Nàng nhìn ngó xung quanh, nàng vẫn đang ở trong động của mình, cái giường của nàng rất to, cũng không rõ làm bằng gỗ gì, là đồ sư phụ đưa cho nàng, toàn bộ là một màu tím trời sinh, mỗi lần nằm trên đó nàng lại có cảm giác yên tâm như trở về trong vòng tay của mẫu thân vậy. Cạnh giường có một viên trân châu cực lớn đang phát ra ánh sáng rực rỡ, là do Đông Hải Long Nữ thua cược phải đưa cho nàng.

Nàng day day huyệt Thái Dương, vẫn có cảm giác choáng váng như cũ, có phải do nàng ngủ quá lâu rồi không nhỉ? Nàng nhớ hình như nàng đánh cược với Lã Động Tân (4), thắng được hắn mấy bình rượu ngon. Sau khi uống hết nàng mơ mơ màng màng quay về địa bàn của mình nghỉ ngơi, không biết bây giờ đã qua bao nhiêu lâu rồi.

(4) Lã Động Tân là một trong Bát tiên.

Dương Tam đứng dậy, lụa là (5) trên người dường như phải chịu sức nặng từng chút từng chút tan thành tro bụi.

(5) Nguyên văn: lăng la trù đoạn: bốn mặt hàng tơ lụa truyền thống của Trung Quốc. Lăng: lụa dệt vân chéo, mình hàng nhẹ rủ, thường dùng làm bọc hộp, bọc khung thư họa. La: "la" trong "la võng", cấu tạo đan lưới, thoáng khí, chất liệu thượng đẳng cho y phục mùa hè. Trù: lụa dệt vân điểm (dệt trơn), là loại thường gặp nhất, mặt vải nhẵn mịn trơn láng, công dụng phong phú. Đoạn: lụa dệt vân đoạn, mặt phải trơn bóng, màu sắc lộng lẫy nhưng mặt trái màu xỉn không đẹp, thuộc mặt hàng tơ lụa cao cấp, dùng may các loại lễ phục sang trọng.

Dương Tam ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm. Từ từ? Gì thế này? Y phục của nàng đâu rồi? Không phải cũng là do nàng ngủ quá lâu chứ? Nàng vội dùng pháp thuật biến ra một bộ y phục lộng lẫy, mặc vào trước cái đã rồi tính tiếp. Nhưng chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng đã làm cho nàng thấy khó thở, cảm giác như linh lực của nàng đã cạn sạch.

Dương Tam hít sâu, nhíu mày, phát hiện linh lực xung quanh nàng ít đến mức gần như không thấy được.

Trước hết phải xem cho rõ ràng cái thế giới này ra làm sao đã.

Trong lòng đã quyết, nàng sắp xếp lại đồ đạc trong động của mình một chút, tơ lụa lộng lẫy nàng cầm vào đều tan thành cát bụi, tiền của, vàng bạc cũng bị ám đen...

Dương Tam cho một ít đồ vào vòng tay không gian, trong lòng vừa động một cái người đã lên đến mặt đất. Ở đây vốn là một dãy núi kéo dài vô tận, nhìn qua không thấy được bờ hồ bên kia. Bây giờ nhìn lại, hồ nước xanh biếc như ngọc bích của nàng đã không còn nữa, thay vào đó là hàng dãy nhà tít tắp, tuy không nguy nga tráng lệ như cung điện nhưng cũng không phải thấp, ít nhất phải cao đến ba mươi trượng. Về phần núi của nàng cũng đã bị san phẳng, trên mặt đất còn có mấy cái thứ gì hình dáng giống như cái hộp chạy tới chạy lui.

Địa bàn của nàng đâu rồi???

Dương Tam ngây người nhìn địa bàn của mình đã thay đổi, vẻ mặt vô cùng đau đớn, không được, nàng phải giành lại địa bàn của mình!

Nàng xắn tay áo, đang định gọi Thổ địa lên hỏi một cái, lại nghe thấy một tiếng nói yếu ớt.

"Đại nhân! Đại nhân! Hãy nhìn về bên này ạ!"

Dương Tam nhìn về phía giọng nói, thấy trong mương có một con Cá Vàng xinh đẹp đang nhảy nhót, hoa văn ngọn lửa đặc biệt nổi bật.

Dương Tam lập tức xanh mắt! Linh khí! Trên người Cá Vàng này thế mà lại có linh khí hiếm có. Có thể ăn được! Thật không dễ dàng chút nào, nhìn cả cái nơi to như thế này mà chỉ có mỗi con Cá Vàng này miễn cưỡng nhét vào bụng, nhớ tới uy danh lừng lẫy năm đó của nàng, cái thứ không đủ nhét kẽ răng này làm sao có thể vào mắt được.


trướctiếp