Hoàng Hậu Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 3: Không cần thẹn thùng


trướctiếp

Edit: Nynuvola

12

Mặc dù là lời giáo huấn, thế nhưng giọng điệu khi thốt ra đều ôn hòa xen lẫn bất đắc dĩ. Giang Dao đột nhiên bị hắn ôm vào lòng, thân thể cứng đờ muốn tránh thoát, lại nghe bên tai truyền đến tiếng thở phào.

"A Dao, lần sau phải nói cho ta biết," Sở Du siết lấy eo y, "Đừng làm ta sợ như vậy nữa."

Giang Dao theo bản năng đáp "Ừm" một tiếng.

Ngoại trừ kinh ngạc, đây vẫn là lần đầu y nhìn thấy dáng vẻ này của bệ hạ. Y mười hai tuổi đã đi theo tổ phụ ra ngoài chinh chiến, 17 tuổi gặp được vị thái tử điện hạ của thiên triều kia, nhìn hắn bước từng bước lên địa vị cao hơn, cuối cùng trở thành hoàng đế.

Bệ hạ bình tĩnh tự chủ, cho dù gặp phải tuyệt cảnh, cũng chưa từng lộ ra dáng vẻ thất thố.

Nhưng y lại không thể nhớ được những chuyện đó, bệ hạ...... Hẳn là rất đau lòng.

Giang Dao mê mang chớp mắt.

Y và bệ hạ thật sự thực rất yêu thương nhau sao?

Vì sao nhìn bệ hạ như vậy...... Lòng y lại cảm thấy không dễ chịu gì.

13

Sở Du ôm bao lâu, Giang Dao liền suy nghĩ bấy nhiêu lâu.

Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, hương khí lành lạnh quanh quẩn nơi chóp mũi, từng đợt theo đó tiến vào hô hấp của Giang Dao.


trướctiếp