Hoàng Hậu Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 10: Hoàng hậu của ta


trướctiếp

Edit: Nynuvola

41.

Vết thương lần trước của y dạo gần đây đều bộc lộ ra, thường xuyên buồn ngủ, tay còn cầm sách mà người đã thiếp đi rồi.

Sở Du buông bút trong tay ra, đi về phía ghế mây.

Hôm nay ánh mặt trời ngoài phòng rực rỡ, ấm áp bao phủ lấy tẩm điện, khiến cho cơ thể Giang Dao cũng lấp lánh ánh sáng. Sở Du nhìn chằm chằm hàng mi dài đen thẳm của y, lại dời tầm mắt qua phiến môi ẩm ướt, xác định người thật sự đã ngủ say, hắn mới bồng đối phương lên, chậm rãi ôm y về lại giường.

Nhưng không thể nhịn xuống được, cho nên khẽ hôn một cái lên môi y.

Trong điện vô cùng yên tĩnh, chỉ có hai luồng hơi thở đan xen cùng một chỗ, thỉnh thoảng nghe được tiếng bút viết soàn soạt.

42

Đợi Giang Dao khỏe hơn một chút, Sở Du liền dẫn y đến doanh trướng.

Thái y đã nói với hắn, nên đưa A Dao đi nhìn một số thứ quen thuộc, nói không chừng sẽ kích thích ký ức, nhớ ra cái gì.

A Dao thường ngày ngoại trừ ở cạnh hắn, thì rất hay chạy tới đây, có đôi khi bận rộn, hận không thể cả ngày chôn chân ở doanh, cuối cùng là hắn phải tự đến tìm người về.

43.

Còn chưa đi vào đã nghe thấy âm thanh hò hét điếc tai, nhất thời trào dâng nhiệt huyết.

Hôm nay trong doanh vừa kết thúc thao luyện, mọi người đang tỉ thí với nhau trên đài. Quân doanh kỷ luật nghiêm minh, không ầm ĩ náo loạn nhưng vẫn cực kỳ náo nhiệt, một đám người đứng dưới vây quanh lôi đài, thấy Sở Du và Giang Dao tới liền chắp tay cung kính hô, trên gương mặt chất phác ít nhiều có chút khẩn trương.

"Không sao," Sở Du nói, "Trẫm và tướng quân tùy tiện đi tham quan một chút, các ngươi chuyên tâm tỷ thí."

Bước vào cửa doanh, Giang Dao là tướng quân Đại Sở tiếng tăm lừng lẫy, là chim ưng bay lượn phía chân trời, vượt ngàn sóng to gió lớn, ra khỏi nơi đây, y là hoàng hậu của hắn, là người mà hắn nhận định cả đời. Hoàng cung không phải lồng chim, chỉ cần A Dao muốn, y muốn đi đâu làm gì đều được.

Giang Dao cũng chú ý tới những binh sĩ trong doanh không gọi y là điện hạ như lúc mới gặp mà gọi y tướng quân. Y trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi thành lời, trong lòng lại bất giác nghĩ hẳn là do bệ hạ đã dặn dò nên mọi người mới như vậy.

Ký ức của y vốn dừng ở thời điểm đang chinh chiến, bây giờ nhìn thấy binh lính tỷ thí, lòng bàn tay thế nhưng thấm chút mồ hôi, ánh mắt nhìn về phía lôi đài càng thêm sáng.

"A Dao muốn đi?" Sở Du đột nhiên hỏi.

Giang Dao bị hắn kêu tên chợt sửng sốt, nhấp môi gật đầu.

Sở Du nghiêng đầu nhìn về phía y, cười nói: "Vậy đến đi."

44

Lương Ý là người cuối cùng còn sót lại trên lôi đài.

Hắn nhìn vòng người xung quanh, khóe miệng vương ý cười, cao giọng hô: "Còn có ai muốn đánh nữa thì lên đây, ta đánh đến cùng với kẻ đó! Nếu không có, vậy con vịt do lão Lưu làm chính là của ta!"


trướctiếp