Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Một Mất Một Còn Nói Anh Ta Là Chồng Tôi

Chương 4


trướctiếp

Editor: Manh

Du Sướng đứng bên cạnh trông chừng Chu Minh Thần với biểu cảm phức tạp. Vừa rồi Vu Lực còn ở trong phòng bệnh hỗ trợ một lát, nhưng bây giờ anh ta phải ra ngoài ứng phó với đám phóng viên, phòng bệnh to như vậy cũng chỉ còn lại Chu Minh Thần đang nằm yên tĩnh và Du Sướng. Phòng bệnh VIP được trang bị đầy đủ thiết bị, chẳng qua có vài người trời sinh đã tỏa ra hào quang, sau khi Du Sướng đảo mắt liếc qua TV và mấy chậu cây xanh, cuối cùng vẫn dừng lại ở chỗ người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.

Nhớ lại cảnh tượng trước đó lúc Chu Minh Thần ngất xỉu, trong lòng Du Sướng cảm xúc lẫn lộn. Thực chất có lẽ Chu Minh Thần vẫn chưa tin vào chuyện hai người họ không có quan hệ gì, nếu không thì anh đã không lộ ra biểu cảm buồn bã như thế. Hơn nữa rõ ràng đầu của anh đau như sắp nổ tung, trên mu bàn tay còn có vết thương, tại sao trước lúc ngất đi vẫn dùng giọng nói dịu dàng như vậy nói với chuyện với cậu, không muốn khiến cậu lo lắng.

Đã nói đừng gọi cậu một cách buồn nôn như thế rồi mà, vả lại làm gì có chuyện cậu sẽ lo lắng cho Chu Minh Thần chứ?

Hai người rõ ràng là quan hệ đối lập, nghĩ đến quá khứ của bọn họ, Du Sướng chỉ ước cuộc sống của Chu Minh Thần càng thê thảm càng tốt, nhất là khi Chu Minh Thần đã trở thành ngôi sao nổi tiếng quốc tế, còn cậu chỉ là một đạo diễn đang mang khoản nợ 200 triệu nhân dân tệ, hơi sức đâu mà cậu lo lắng cho Chu Minh Thần?

Du Sướng muốn cười nhạo Chu Minh Thần tự mình đa tình, có điều ánh mắt và giọng điệu của Chu Minh Thần trước khi ngất đi quá đỗi dịu dàng, nhẹ nhàng dập tắt sự nóng nảy của cậu, khiến cậu cảm thấy không nỡ.

Chết tiệt, nghĩ đến ánh mắt không đồng tình của bác sĩ và y tá nhìn cậu lúc nãy như đang nhìn một tên đàn ông tệ bạc, Du Sướng xoa mặt, trong lòng hơi bực bội. Cậu chỉ nhận một cuộc điện thoại rồi hỏi thăm tình huống vô lý đó đôi chút thôi mà, sao mọi chuyện lại thành ra như thế này. Không hiểu sao tự nhiên cậu lại có thêm một ông chồng từ trên trời rơi xuống? Chuyện này quá vô lý.

Du Sướng ngây người nhìn Chu Minh Thần trong vài phút, một lúc sau cậu khẽ cắn môi, đứng lên từ sô pha. Cậu còn chưa bước được bao nhiêu bước đã bị Vu Lực cản lại, đương nhiên Vu Lực không trực tiếp tỏ thái độ cưỡng ép: “Đạo diễn Du, bây giờ anh Thần vẫn chưa tỉnh lại, làm phiền cậu đợi một lát nữa mới rời đi.”

Vu Lực nói với giọng điệu khách sáo, nhưng không khó để nghe ra sự bất mãn trong lời nói của anh ta. Cho dù bình thường hai người có mâu thuẫn với nhau đi chăng nữa, nhưng hiện tại anh Thần còn đang nằm trên giường bệnh, chẳng nhẽ Du Sướng không thể kiên nhẫn hơn một chút được hay sao?

Đúng là rắc rối, tất nhiên Du Sướng có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của Vu Lực, trong lòng cậu như sụp đổ, nhưng trước mặt người ngoài cậu vẫn cố gắng giữ gìn hình tượng của một đạo diễn. Bởi vậy, cậu kiên nhẫn nói:

“Trợ lý Vu, tôi và Chu Minh Thần ngoại trừ là đối thủ một mất một còn ra thì không còn quan hệ gì khác, anh cũng ở bên cạnh Chu Minh Thần một thời gian rồi, anh nghĩ lại xem đã bao giờ nhìn thấy tôi với Chu Minh Thần ở chung hòa hợp chưa? Nếu như chúng tôi thật sự là người yêu như lời anh nói, vậy tại sao lại không lén lút liên lạc với nhau chứ?”

Lúc trước Vu Lực cũng hơi nghi ngờ điểm này, có điều Chu Minh Thần vẫn chưa tỉnh lại, anh ta cũng không dám để Du Sướng đi mất trước khi sáng tỏ mọi chuyện.

“Đạo diễn Du, cậu vẫn nên đợi chút đã, dù sao thì người cuối cùng mà anh Thần nhìn thấy trước khi ngất đi cũng là cậu.” Vu Lực thấy Du Sướng khăng khăng muốn đi, chỉ có thể làm liều.

“Được đấy, anh đang uy hiếp tôi đấy à?” Du Sướng khoanh tay, sắc mặt lạnh lùng. Dù sao cậu cũng từng là đạo diễn có tiếng, lúc tỏ ra lạnh lùng nhìn cũng rất có khí thế.

Vu Lực cũng không muốn trực tiếp chống đối với Du Sướng, nhưng cũng không thể để Du Sướng rời đi, anh ta hiểu rõ, nhìn thái độ lạnh nhạt của Du Sướng đối với anh Thần, ngày hôm nay sau khi cậu rời khỏi phòng bệnh, chắc sẽ không thấy cậu đến đây lần thứ hai đâu nhỉ?

Đúng lúc Vu Lực rơi vào tình thế khó xử thì Chu Minh Thần tỉnh lại. Du Sướng thấy Chu Minh Thần không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu nói với Chu Minh Thần: “Anh tỉnh dậy thì tốt rồi, chắc bây giờ trí nhớ của anh đã khôi phục lại rồi đúng không?”


trướctiếp