Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Thủ Một Mất Một Còn Nói Anh Ta Là Chồng Tôi

Chương 15


trướctiếp

Editor: Uchihahaha~ Hoài

Để Chu Minh Thần làm việc một mình thì Du Sướng cũng cảm thấy ngại, nhưng thật sự là cậu không giúp được gì trong việc xếp gạch. Du Sướng lượn vào trong nhà chính một vòng, khi quay lại đã có thêm một chiếc quạt hương bồ trên tay.

Chu Minh Thần đang nghiêm túc làm việc, thấy Du Sướng chỉ đi vào nhà, chắc là không xảy ra chuyện gì được nên anh cũng không để ý đến cậu. Một lúc sau, đột nhiên Chu Minh Thần cảm thấy có từng đợt gió mát thổi qua. Ban đầu anh tưởng là gió thổi, sau đó mới nhận ra có gì đó sai sai. Anh ngẩng mặt lên, thấy Du Sướng đang ngồi trên bó củi, cầm quạt trong tay để quạt gió cho anh.

Mặt của Du Sướng vốn trông trẻ tuổi, cậu còn mặc một bộ quần áo giản dị, nhìn giống như một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp. Du Sướng ngoan ngoãn ngồi trên bó củi, đội mũ rơm rộng vành trên đầu. Một tay cậu chống cằm nhìn hành động của Chu Minh Thần, tay còn lại thì cầm quạt hương bồ, khẽ khàng quạt gió. Nhìn thoáng qua cảm giác còn rất bé bỏng, khiến người khác không nhịn được mà muốn che chở.

Tính tình của Du Sướng mỗi khi không xù lông vô cùng tốt. Vừa rồi mắt cậu được thưởng thức thỏa thích, nên bây giờ rất có kiên nhẫn với "mỹ nhân" Chu Minh Thần. Cậu thấy Chu Minh Thần nhìn mình, chớp mắt hỏi: "Sao vậy? Quạt thế vẫn chưa đủ mát à?"

Du Sướng vừa hỏi, vừa quạt mạnh tay hơn.

Chu Minh Thần chầm chậm thu hồi tầm mắt, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng. Anh lắc đầu trả lời: "Không phải, sức gió như vừa nãy là được rồi".

Du Sướng dụi mắt, lười biếng ậm ừ một tiếng, quay lại tốc độ không nhanh không chậm như hồi nãy. Khi Mễ Dương cõng một sọt bắp ngô quay lại, hình ảnh cậu ta nhìn thấy chính là Du Sướng đang nhàn hạ phe phẩy cây quạt, còn anh Minh Thần đang nghiêm túc xây bệ bếp. Sao điều này khác xa với tưởng tượng của cậu ta thế nhỉ?

Dù bàn đến địa vị trong giới giải trí hay thân phận trong nông trại, chẳng lẽ người nên làm việc hăng say không phải là Du Sướng, còn Chu Minh Thần thì ngồi bên cạnh nhàn nhã trông coi à?

Mễ Dương nghĩ đến vết thương bị lá bắp cứa vào sau gáy khi đi vào ruộng bắp, lại nhìn bàn tay hằn đỏ lên vì bẻ bắp. Cậu ta hoài nghi có phải vừa nãy mình nên chọn đi bê gạch không?

Mễ Dương để bắp xuống khu đất trống, cậu ta đi vào lán tre uống nước, tiện thể nhìn xem khuôn mặt của Du Sướng. Tên này được lắm, mắt đã nhắm lại cả rồi, thế là cậu ta thật sự đã ngủ rồi sao?

Nghĩ đến cảnh bản thân phải vất vả bẻ bắp dưới cái nắng gay gắt, Mễ Dương ghen ghét đến mức mặt mũi cũng nhăn nhúm. Cậu ta hắng giọng, muốn lôi Du Sướng đi bẻ bắp với bọn họ cho bằng được.

Cậu ta vừa tằng hắng một tiếng, Chu Minh Thần đã quay đầu, đặt ngón tay thon dài trước miệng làm động tác "suỵt". Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản nhưng lại mang theo khí thế không giải thích được khiến Mễ Dương lập tức nuốt lại tiếng ho vào trong cổ họng, khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ bừng.

Bởi động tác của Chu Minh Thần, Mễ Dương hạ giọng và nói: “Anh Minh Thần, để em gọi anh Sướng đi bẻ bắp.”

Dù sao Du Sướng cũng không có việc gì để làm mà?


trướctiếp