Tiểu Khả Ái Cắn Tôi

Chương 3: Gia sư (3)


trướctiếp

Edit: Hinh

Thầy giáo hỏi cô học đến đâu rồi?

Cô cũng không biết mình học đến đâu nữa…

Ba cuốn sách này, từ lúc mẹ mua về đến giờ, cô đều để ở cửa sổ phủ bụi, chưa từng mở một trang nào.

Hứa Thanh Hoan không muốn ấn tượng đầu tiên của mình trong lòng vị gia sư này là một người không ham học, cô chớp mắt đầy vô tội, lựa chọn một câu nói không nhìn ra sơ hở, “Thầy, em không hiểu chương cuối của phần một lắm.”

Mấy ngón tay đang lật sách của Phó Nhất Ngôn cứng đờ, khóe miệng giật giật.

Trang sách dừng lại ở chương đầu tiên của phần một – Giới hạn của hàm số: Chức năng của hàm số.

Phó Nhất Ngôn cắn chặt hàm, cười dịu dàng gật đầu, “Ừm.”

Lật sách đến phần mục lục để xem chương cuối cùng của phần một.

Chương thứ 7: Phương trình vi phân.

Từ bài 1 đến bài 7: Vi phân, phương trình tách biến, hàm thuần nhất, phương trình tuyến tính, phương trình vi phân bậc cao, tuyến tính bậc cao, tuyến tính đồng nhất, tuyến tính không đồng nhất, Euler, vi phân tuyến tính.

Phó Nhất Ngôn cảm thấy đau tim quá.

Nhìn mục lục, anh mở trang 297 ra, kiên trì, giọng điệu vững vàng đọc: “Vậy chúng ta xem nghĩa rộng của phương trình hàm số vi phân là như thế nào trước. Đầu tiên là hàm số, ở phương diện số lượng thì nó có liên hệ bên trong với sự vật khách quan…”

Hứa Thanh Hoan cảm thấy tim cô bắt đầu đau rồi.

“Thầy, thầy ơi.” Trong lòng run rẩy, dẫn đến giọng nói cũng run theo, “Thầy ơi, trưa nay thầy ăn cơm chưa?”

Cô đẩy đống đồ ăn đầy trên bàn đến trước mặt anh, ngắt lời: “Thầy, mấy cái này là em mua cho thầy đó… Thầy ăn một chút đi nhé?”

Phó Nhất Ngôn âm thầm thở phào, “Tôi ăn rồi, cảm ơn. Em ăn trước đi, ăn xong thì chúng ta học tiếp.”

Hứa Thanh Hoan cảm giác trong mắt thầy giáo có ý cười, còn có chút hứng thú, giống như đang cười nhạo, cười sức ăn của cô.

Mặt cô đỏ lên, lắp bắp giải thích, “Không, không phải, mấy cái này không phải là em mua cho mình, mà là… Cho ba mẹ em ấy, em, em đi lấy túi để bỏ vào.”

Cô đứng dậy đi tìm túi, xương hông đụng vào góc bàn, đau đến “a” một tiếng, rồi vội vàng che miệng lại.

Phó Nhất Ngôn như không có gì lấy tay lật sách, “Từ từ thôi, đừng gấp.”

Hứa Thanh Hoan bị sự lỗ mãng của mình làm xấu hổ, đỏ mặt đi tìm túi.

Tầm mắt Phó Nhất Ngôn chuyển từ sách sang hai phần gà KFC trên bàn, bụng phối hợp kêu một tiếng.

Đói quá.

Nhưng hình như không có ai ăn KFC mà ra vẻ nho nhã được cả.

… Nhịn.

Hứa Thanh Hoan cầm túi về gói lại, một bên nghĩ thầm, đói quá.

Càng nghĩ càng tức, cô tốn nhiều tiền như vậy để mua hai phần đồ ăn, cuối cùng một miếng thịt cũng không ăn được, còn phải chủ động gói lại về nhà để bị ba mẹ tịch thu.

Rất tức.

Bỏ đi.

Nhịn.

Hứa Thanh Hoan không muốn học thêm, cô tán dóc với thầy giáo, “Thầy ơi, hình như thầy không giống năm ba lắm?”


trướctiếp